- Nhiếp Vân đại nhân, đa tạ ngươi cứu tiểu thư! Trước ta còn từng dự định giết ngươi, nếu như ngươi muốn xử trí, liền xử trí ta đi! Thanh niên nhỏ gầy giùng giằng đi tới, nhìn về phía Nhiếp Vân, vẻ mặt kiên quyết. Thẳng đến lúc này hắn mới biết thiếu niên ở trước mắt có bao nhiêu kinh khủng, ý nghĩ ban đầu của mình là buồn cười bực nào! Nếu như ngày đó mình động thủ, sợ rằng hiện tại đã sớm biến thành thi thể, cường giả như Nhiếp Vân, dù trọng thương, cũng tuyệt không phải là tiểu nhân vật như mình có thể xâm phạm. - Ha hả! Thanh niên nhỏ gầy này có đôi khi ngu ngốc, nhưng người ngốc phúc hậu, cũng tính là một hán tử, Nhiếp Vân cũng không ngại, vỗ vỗ bờ vai của hắn, xoay người nhảy lên mình Đà thú. - Đi, chúng ta vào thành đi! Đứng ở trên người Đà thú, Nhiếp Vân nhìn về phía đám người Dịch Xương, chỉ về phía trước. - Được! Vào thành! Thấy thiếu niên nháy mắt đánh ngã đã Giang gia trưởng lão, lại đả đảo Thành chủ thiên vị, lúc này không chỉ không trốn, còn muốn vào thành, trong ánh mắt mọi người đều lộ ra sùng bái cùng lửa nóng, hưng phấn thở phào, huyết dịch cả người sôi trào thiêu đốt. - Thật là một người kỳ quái... Thấy thuộc hạ của mình theo mình bao nhiêu năm, bởi vì một đôi lời của thiếu niên liền biến thành người ái mộ cuồng nhiệt của hắn, Dịch Thanh miệng lẩm bẩm, liên tục ném qua bạch nhãn. Người này thoạt nhìn không được tốt lắm, ngược lại có thiên phú đầu độc người, không chỉ thuộc hạ của mình, ngay cả mình... Chẳng biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt Dịch Thanh đỏ lên. - Ân, Dịch Thanh tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Mặt đỏ như vậy, lẽ nào bị thương? Ngay thời điểm Dịch Thanh suy nghĩ lung tung, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của thiểu niên, nghe được câu hỏi, nàng chỉ cảm thấy sắc mặt nóng lên, như ánh nắng chiều. Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt của thiếu niên “quan tâm” nhìn mình, Dịch Thanh nhịn không được đáy lòng gắt một cái, quay đầu đi, nói sang chuyện khác. - Nhiếp Vân, ngươi rốt cuộc là... cường giả Bí Cảnh hay Chí Tôn? Nhìn khí tức cùng hình dạng, thiếu niên ở trước mắt tuyệt đối là một Chí Tôn, nhưng bàn về sức chiến đấu, Thành chủ là Nguyên Thánh Cảnh đỉnh phong cũng không đở nổi... dù nghe nói qua vượt cấp chiến đấu, cũng chưa từng thấy qua vượt nhiều cấp như vậy a! Này có chút nghịch thiên rồi! - Bí Cảnh? Chí Tôn? Ngươi có thể coi ta là Chí Tôn, cũng có thể coi là Bí Cảnh! Nhiếp Vân nào biết đâu rằng tâm tư của nữ tử, thấy nàng không có việc gì liền yên lòng, nhức đầu nói. Kỳ thực đối với thực lực của mình, hắn cũng rất bất đắc dĩ, muốn nói mình là Chí Tôn, nhưng đã có lực lượng cùng sức chiến đấu mà rất nhiều Pháp Lực cảnh, Nguyên Thánh Cảnh không có, nói mình là Bí Cảnh, lại chưa vượt qua bình cảnh. Có thực lực lợi hại như vậy, là bởi vì linh hồn đạt tới Linh cấp trung kỳ, mà đột phá, là bởi vì đệ đệ... - Không muốn nói coi như thôi... Nghe được thiểu niên nói chuyện, nữ hài một trận không nói gì, nào có thực lực như vậy? Trở thành Chí Tôn cũng được, trở thành Bí Cảnh cũng được... Nhất định là hắn không muốn nói! Ghê tởm... Trong lòng nghĩ, đang định quay đầu lại hỏi một chút, lại phát hiện thiếu niên đang ngồi ở trên lưng Đà thú, ngơ ngác nhìn trời chiều, nhãn thần mang theo ưu thương cùng tịch mịch, tựa hồ trong lòng ẩn chứa quá khứ cực kỳ bi thương. - Hắn... Thấy bộ dáng của thiếu niên như thế, Dịch Thanh liền im lặng, trong lòng chẳng biết tại sao nổi lên một tia khổ sở, cũng có chút ngây dại. ... Không có ngăn cản, đoàn người rất nhanh tiến nhập Vinh Thiên Thành. Xem ra lần này Thành chủ đi ra vẫn không có thông tri người khác. Mọi người đi vào cửa thành, thủ vệ đội căn bản không có phát hiện cái gì, sợ rằng nằm mộng cũng nghĩ không được Thành chủ của bọn họ lúc này đang như người chết nằm ở trên lưng Đà thú. Tuy Vinh Thiên Thành không quá nổi danh, nhưng rốt cuộc là thành thị của Phù Thiên Đại Lục, so với Khí Hải Đại Lục Quang Minh thành thì lớn hơn nhiều lắm, thương lữ lui tới hành tẩu đại bộ phận đều là Khí Tông cấp, một ít lão bản cửa hàng càng là Chí Tôn! Bất quá những thứ này đều là Chí Tôn bình thường, đừng nói Thiên bảng, Bí Cảnh tiềm lực bảng, ngay cả Địa Bảng chưa từng đạt được. Tạo Hóa khí trong thành thị được đại trận hội tụ, so với ngoại giới nồng nặc hơn nhiều, ở trong này tốc độ tu luyện nhanh hơn. Rất nhanh, mọi người đến trước một phủ đệ to lớn, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn, trên đó viết hai chữ Dịch phủ, đến Dịch gia rồi. Vào Dịch phủ, Nhiếp Vân lập tức được coi là quý khách chiêu đãi. Dịch gia gia chủ, cũng chính là phụ thân của Dịch Thanh… Dịch Thành, là một cường giả Nguyên Thánh Cảnh đỉnh phong. Cường giả loại này, tạo thành Nguyên Thánh thể, dựa theo đạo lý, hẳn là tinh thần chấn hưng, nhưng bây giờ nhìn lại tinh thần uể oải, tựa hồ bị Giang gia chèn ép có chút thở không nổi, tinh thần có chút tiều tụy. - Cha, hiện tại thế nào? Ta ở bên ngoài trù bị được một ít, khoảng chừng chừng mười vạn linh thạch hạ phẩm! Thấy bộ dáng của phụ thân, Dịch Thanh nói thành quả chuyến này ra. Lần này nàng đi ra ngoài là nghĩ biện pháp vay tiền giúp gia tộc vượt qua cửa ải khó khăn, Nhiếp Vân ở trên đường tới, nghe những người khác nói một lần, đã đoán một tám chín phần mười. - Chừng mười vạn linh thạch hạ phẩm, đoạn thời gian trước còn có thể, hiện tại sợ rằng không được! Vẻ mặt Dịch Thành tang thương, thở dài một tiếng, nhìn về phía Nhiếp Vân. - Được rồi, vị này ngươi còn không có giới thiệu cho ta một chút! - Vị này chính là Nhiếp Vân đại nhân, một đường nhờ có hắn đã cứu chúng ta, nếu không nữ nhi chết chắc rồi! Dịch Thanh chậm rãi kể lại chuyện trên đường một lần, thời khắc mấu chốt mặc dù không thêm mắm thêm muối, cũng làm Dịch Thành cả kinh đến đổ mồ hôi lạnh. Hắn chỉ có một đứa con gái như vậy, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, lòng muốn chết cũng có. - Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Dịch Thành ở đây đa tạ Nhiếp Vân đại nhân! Dịch Thành đứng dậy, bái một cái, thái độ cung kính. - Dịch tiền bối đừng khách khí! Nhiếp Vân vội vã đỡ hắn dậy, cánh tay mới vừa tiếp xúc đối phương, đã cảm thấy một cổ lực lượng đè ép xuống, cổ lực lượng này cũng không ác ý, tựa hồ để tỏ lòng cảm tạ, phải vái một cái. Cười nhạt một tiếng, lực lượng của Nhiếp Vân theo bàn tay nghênh đón, nhẹ nhàng nhắc tới, đã trung hoà lực lượng của Dịch Thành, đỡ hắn dậy. Lần này động tác của hai người vừa nhanh, lại nhỏ, không có bất kỳ năng lượng ba động, ngoại nhân xem ra đều nghĩ là khách và chủ khách khí, cực kỳ lễ phép, cực kỳ khoái trá. - Lợi hại! Cảm thụ được cổ lực lượng vọt tới kia, trong lòng Dịch Thành rùng mình.