Vô Tận Đan Điền
Chương 449
Thấy Dịch Thanh từ từ lạc hạ phong, tựa hồ không bao lâu nữa sẽ bị Giang Hiên bắt, thanh niên nhỏ gầy bò tới trước mặt Nhiếp Vân, trên mặt tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Dịch gia cùng Giang gia có cừu oán, một khi Dịch Thanh bị Giang Hiên bắt, khẳng định phiền phức không nhỏ.
- Ân?
Thấy thanh niên nhỏ gầy bị thương nặng như vậy, lại vẫn nghĩ tới tiểu thư, Nhiếp Vân cảm khái một tiếng.
Tuy có đôi khi thanh niên nhỏ gầy này tàn nhẫn, nhưng toàn tâm toàn ý vì Dịch Thanh, không có ý nghĩ khác, chẳng qua là một mãng phu, làm việc thiếu suy tính mà thôi.
- Ai, rắc rối a, ngươi rõ ràng không muốn dính vào, lại không thể không dính vào nhiều!
Thở dài một tiếng, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Lúc này Dịch Thanh đã ở dưới Giang Hiên bức bách, không có đường lui, mỗi bước đi đều nỗ lực cực lớn, mồ hôi nhỏ giọt, tùy thời có thể hết lực ngã xuống.
- Lần này xong... chẳng lẽ sẽ bị bắt?
Trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực, hàm răng của Dịch Thanh nhẹ cắn môi, đôi mắt buồn bã.
- Nếu quả thật bị bọn họ bắt, ta tình nguyện tự vận chết!
- Không cần tự sát, tập trung tinh thần, kiếm đâm tới vị trí vai của Giang Hiên!
Thời điểm trong lòng đã quyết định, bên tai truyền đến một thanh âm lười biếng. Nghe ngữ khí, đúng là thiếu niên vẫn đứng ở chỗ kia khoanh tay đứng nhìn.
Lúc này thiếu niên như trước cắn một cây cỏ khô, một bộ xa cách, thanh âm mới vừa rồi là hắn dùng phương pháp nào đó truyền tới.
- Ngươi... Làm sao ngươi biết ta nghĩ cái gì?
Dịch Thanh lại càng hoảng sợ, lẽ nào thiếu niên này là Đọc Tâm Sư có thể đọc được nội tâm của người khác?
- Không muốn chết thì động tác nhanh chút, không nên nói nhảm nhiều như vậy!
Nhiếp Vân vừa bực mình vừa buồn cười, dưới tình huống nguy hiểm như vậy, nữ hài lại vẫn lo lắng cái này.
Mình nào có thuật đọc tâm gì, vừa rồi trong mắt nàng lóe lên một đạo tử ý, nếu như ngay cả cái này cũng không nhìn ra, thiên phú Thiên Nhãn cũng quá tệ đi.
- Ngươi...
Dịch Thanh vẫn luôn như công chúa, đâu bị người nói như vậy, vành mắt đỏ lên, mặc dù biết giọng nói của đối phương bất hảo, cũng là vì cứu mình, nhưng có chút chịu không nổi, hàm răng cắn chặc, trường kiếm trong tay khua một cái, lửa giận liền phát tiết tới Giang Hiên.
Phù Thiên Đại Lục có thuyết pháp “vai vi mắt, tay vi khu”, lúc giao thủ, một khi cánh tay đi hướng khác, các đốt ngón tay chỗ vai giáp sẽ tràn tới pháp lực, nhãn lực tốt chỉ cần nhìn chăm chú chuẩn chỗ các đốt ngón tay, là có thể minh bạch ý đồ của đối phương, liệu địch tiên cơ.
Nên nói vai mắt đúng là các đốt xương chỗ vai.
Lúc này điểm bạc nhược của Giang Hiên đúng là ở đây, Dịch Thanh thẳng tắp đâm một cái, lập tức làm sắc mặt đối phương thay đổi.
- Ân?
Một tiếng thét kinh hãi, Giang Hiên lui về sau một.
Thấy vừa rồi vẫn bị động, dựa theo thiếu niên thuyết pháp đâm một kiếm, liền biến thành chủ động, trong mắt Dịch Thanh lóe lên hưng phấn, liếc nhìn thiếu niên, cánh tay khẽ giơ lên, kiếm pháp như mưa.
- Thiên đột, toàn cơ, hoa cái, tử cung, ngọc đường...
Bên tai thanh âm thiếu niên tiếp tục truyền đến, nói đều là từng huyệt vị, có thể tu luyện tới Bí Cảnh, tự nhiên hiểu rất rõ huyệt vị, lập tức ngưng thần tĩnh khí, không dám chậm trễ, dựa theo phương vị đối phương nói, từng kiếm đếm tới Giang Hiên.
- Cái gì?
Bên này khuôn mặt Dịch Thanh đắc ý, đối diện Giang Hiên lại như rơi vào thâm cốc.
Vốn mình đã nắm chắc phần thắng, nhưng nữ hài chẳng biết tại sao từng chiêu tìm đến yếu điểm của mình, chỉ cần bị nàng đâm trúng, chân khí tuyệt đối sẽ lập tức gián đoạn, biến thành phế nhân!
- Ghê tởm, ghê tởm, đây là ngươi muốn chết, đừng trách ta không nể mặt! Hổ Khiếu Chưởng...
Sắc mặt tái xanh, đường đường cường giả Nguyên Thánh Cảnh bị một Pháp Lực cảnh sơ kỳ ép thành như vậy, hắn đã không còn cố kỵ mặt mũi, gào thét một tiếng, hai tay giơ lên, đánh ra công kích mạnh nhất.
Rống!
Chưởng phong như đao, khớp xương toàn thân khẽ động, phát sinh một tiếng hổ gầm, khí thế kinh người.
- Chiêu này phỏng chừng không ngăn được... Quên đi, đừng xem náo nhiệt, ngã xuống cho ta...
Nhiếp Vân thấy Giang Hiên thi triển ra chiêu này, biết bằng vào thực lực của Dịch Thanh, khẳng định không đỡ được, lập tức lắc đầu, linh hồn Linh cấp trung kỳ ngưng tụ thành một dây nhỏ, mạnh mẽ đâm tới Giang Hiên!
- A...
Giang Hiên bất quá là linh hồn Linh cấp sơ kỳ, bị Nhiếp Vân đâm một cái, trước mắt tối sầm, hỗn loạn, thi triển Hổ Khiếu Quyền một nửa liền biến thành mèo bệnh. Phù phù! Cả người ngã trên mặt đất.
- Giết hắn!
Đánh Giang Hiên ngã trên mặt đất, Nhiếp Vân truyền âm cho Dịch Thanh.
Giang gia có thể can đảm chạy tới ngăn cản, lại liên thủ Yêu nhân Tô Quả, nói rõ hai nhà mâu thuẫn đã không thể cởi bỏ, nếu là cừu nhân, Nhiếp Vân không chút lưu tình.
- Giết hắn...
Dịch Thanh hoảng sợ, trường kiếm để ở trên cổ Giang Hiên, sắc mặt tái xanh, tựa hồ tư tưởng đang đấu tranh kịch liệt.
- Dịch Thanh, Ngươi muốn làm gì, ta là Giang gia trưởng lão, ngươi dám giết ta, muốn Dịch gia triệt để bị Giang gia trả thù sao?
Giang Hiên bị linh hồn của Nhiếp Vân trùng kích bất tỉnh một chút liền tỉnh táo lại, thấy trường kiếm của nữ hài khoát lên cổ, thanh sắc câu lệ.
- Không làm gì, chuyện các ngươi liên hợp Tô Quả ta sẽ nói cho cha ta biết, để cha ta tìm thành chủ phân xử, công đạo tự tại nhân tâm, không phải là ngươi nói bậy là có thể lừa dối!
Nói đến đây bàn tay của Dịch Thanh vừa nhấc, đã thu trường kiếm lại, xoay người nhìn thoáng qua đám người Dịch Xương.
- Chúng ta đi!
Nói xong muốn rời khỏi.
Thấy nữ hài xoay lưng với mình, trong mắt Giang Hiên lóe lên một đạo hận ý, đột nhiên nắm tay sờ tới.
- Đi, chạy đi đâu, chết đi cho ta!
Lòng bàn tay nhiều hơn một cây chủy thủ, đâm tới Dịch Thanh!
Lần này đánh lén âm ngoan độc ác, căn bản không phải cường giả Nguyên Thánh Cảnh có thể làm ra.
Theo lý thuyết, Dịch gia, Giang gia đều là đại gia tộc của Vinh Thiên Thành, dù có mâu thuẫn cũng sẽ bận tâm mặt mũi. Làm như vậy, chẳng khác nào xé rách da mặt, nhưng Giang Hiên thực sự nuốt không trôi khẩu khí này. Đường đường Nguyên Thánh Cảnh trưởng lão thua ở trong tay một tiểu cô nương Pháp Lực cảnh sơ kỳ, thật sự là quá mất mặt, không giết, khó tiêu mối hận trong lòng.
- Ngươi...
Dịch Thanh không nghĩ tới mình bỏ qua đối phương một mạng, đối phương lại muốn hạ thủ, sợ đến biến sắc, còn muốn tránh né đã chậm.
Ô ô!
Đúng lúc này, không trung hiện lên một đạo minh hưởng bén nhọn. Một cục đá không lớn phá không bắn đến, nhắm thẳng tay của Giang Hiên, chích một chút, đã đánh nát bấy tay của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
1061 chương
107 chương
32 chương
340 chương