- Hãm Không Ma Thần là cường giả Thiên Đạo nhất châu cảnh. Thông qua quan sát, Nhiếp Vân cũng nhìn ra thực lực của Hãm Không Ma Thần. Cường giả Thiên Đạo nhất châu cảnh! Trong mắt kẻ khác đây là tồn tại vô địch, trong mắt hắn không tính là cái gì cả. Chỉ dựa vào thủ đoạn của hắn hoàn toàn có thể miểu sát. - Hắn có Thương Lư Đại Đế làm hậu trường, lại là bá chủ một phương, không thể dễ dàng chém giết, nên hỏi thăm thế nào mà không bị phát hiện, còn có thể làm hắn ăn ngay nói thật đây? Nhiếp Vân trầm tư, một lát sau hắn nghĩ ra biện pháp, lúc này cười nhạt một tiếng, ngụy trang chi khí xuất hiện và biến hóa dung mạo. Hô! Thân ảnh biến mất. Trong Hãm Không động. Sắc mặt Hãm Không Ma Thần tái nhợt. Trước mặt hắn có một đám người đang quỳ, đám người này không dám thở mạnh và run rẩy. - Đám phế vật các ngươi, việc ta bảo các ngươi làm nhưng các ngươi làm không xong, dùng làm gì? Gào thét một tiếng, Hãm Không Ma Thần vung tay vỗ một cái. Thiên địa nổ vang, hơn mười thân ảnh trước mặt bị đánh thành bánh thịt, bị chụp chết tại chỗ - Đáng giận, đáng giận! Giết những người này, Hãm Không Ma Thần còn chưa hết giận, trên người hắn bộc phát khí kình, vô số vật phẩm trang trí quý hiếm trong động hóa thành bụi phấn. Hô! Thời điểm hắn có ý định tiếp tục phát tiết, không gian trong đại điện chấn động, một bóng người xuất hiện trước mắt. Bóng người hơn ba mươi người, gương mặt hơi khô héo, tuy không biết nhưng hắn cảm nhận được lực lượng và khí tức đáng sợ trên người đối phương. - Tại hạ Hãm Không, bái kiến Đại Đế, không biết Đại Đế đến chỗ của ta cần làm chuyện gì? Không do dự quá nhiều, Hãm Không Ma Thần trực tiếp quỳ xuống, hắn không dám thở mạnh. Có thể thuấn di tới trước mặt hắn, lại có khí tức và lực lượng cường đại như thế, chỉ có cường giả Đế cảnh mới làm được. Chỉ cần không có thành Đại Đế, đối với cường giả Đế cảnh đều mang theo sợ hãi. - Ta hỏi thăm một chuyện! Giọng nói của người tới trầm thấp mang theo uy nghiêm không thể phản bác. Người này chính là Nhiếp Vân. Hắn vừa rồi nghĩ biện pháp ngụy trang bản thân mình, làm cho đối phương tưởng lầm là cường giả Đế cảnh. Nếu chỉ là hiểu lầm thì có thể che giấu thân phận hoàn mỹ. Dù sao cường giả Đế cảnh không phải ai cũng có thể nghe ngóng, cho dù Hãm Không Ma Thần có Thương Lư Đại Đế làm chỗ dựa nhưng không có khả năng vì một chuyện nhỏ mà đắc tội một Đại Đế. Đạt tới cấp độ Đế cảnh, ai không có hảo hữu? Ai không có chỗ dựa? Thực lực của hắn không bằng ngươi nhưng đằng sau khó bảo toàn không có cường đại hơn, chỉ cần không có thù hận không đội trời chung, cường giả Đế cảnh ít khi động thủ, cho dù có thù hận rất lớn, chỉ cần không phải không chết không thôi đều có thể nhịn xuống. - Đại Đế cứ nói, Hãm Không biết sẽ nói tất cả. Hãm Không Ma Thần không dám nói nhảm. - Nghe nói ngươi vừa bắt nữ nhân tên là Bích Lạc tiên tử, nàng ở đâu? Nhiếp Vân cũng không nói nhảm, trực tiếp mở miệng hỏi. - Bích Lạc tiên tử? Hãm Không Ma Thần không biết vì sao vị Đại Đế trước mặt này hứng thú với tiểu nhân vật như thế, hắn vẫn thành thật trả lời. - Nàng bị ta bắt được nhưng đã bỏ chạy từ mười ngày trước rồi! - Bỏ chạy! Nhiếp Vân cau mày một cái, cả gian phòng như tiến vào địa ngục, cảm giác áp bách cường đại làm sắc mặt Hãm Không Ma Thần biến thành tái nhợt. Trước kia hắn còn hoài nghi khi vị Đại Đế này xuất hiện ở nơi đây, hiện tại hoàn toàn có thể xác nhận. Chỉ sợ chỉ có cường giả Đế cảnh mới làm cho cường giả Thiên Đạo cảm thấy áp bách nồng đậm như thế. - Bẩm Đại Đế, ta nói là thật, ta bắt nàng tới cũng chỉ muốn kết hôn mà thôi. - Nàng cũng đáp ứng, mười ngày trước đột nhiên nói muốn đi dạo thành Hãm Không, ta cũng không để ý, phái người đi theo, ai ngờ... Nàng lại thừa cơ đào tẩu. Hãm Không Ma Thần nói đến đây sắc mặt khó coi. Đường đường cường giả Thiên Đạo bị một gia hỏa Hoàng cảnh viên mãn lừa gạt, nói ra cũng quá mất mặt. - Ngươi phái người đi theo... Chỉ sợ thực lực những người này đều mạng hơn Bích Lạc tiên tử cường a, hơn nữa ngươi thân là cường giả Thiên Đạo, làm sao có thể chạy thoát? Nhiếp Vân cau mày một cái, nạp vật thế giới bộc phát uy áp Thiên Đạo làm cho hắn biến thành thần linh không thể chiến thăgs. Nghe đối phương nói thế, Bích Lạc tiên tử nhất định là biết rõ trốn không thoát cho nên cố ý làm ra cảnh tượng tê liệt đối phương, lúc này nói tới đi dạo, Hãm Không Ma Thần phái người đi theo, nhất định sẽ phái ra người có thực lực vượt qua Bích Lạc tiên tử, tại sao nàng có thể chạy thoát? - Là.. Là nàng muốn đi xem Hãm Không Trầm Đàm! - Sau đó trực tiếp tiến vào bên trong! Cảm nhận được uy áp, Hãm Không Ma Thần run rẩy giải thích. - Hãm Không Trầm Đàm? Nhiếp Vân sững sờ. Hắn biết rõ nơi này, lúc dùng không gian chi lực bao phủ thành Hãm Không hắn đã nhìn thấy nơi này. Hắn chỉ biết nơi này, cũng không biết nơi đó có gì thần kỳ, vì sao chui vào bỏ chạy mất? - Đúng, Hãm Không Trầm Đàm thâm bất khả trắc, nó kết nối... Vô Biên Thâm Uyên... Nàng nhảy vào bên trong và tiến vào Vô Biên Thâm Uyên, ta không biết đi nơi nào... Hãm Không Ma Thần sợ đối phương tức giận nên vội vàng giải thích. - Tiến vào Vô Biên Thâm Uyên? Đồng tử Nhiếp Vân co rụt lại, sắc mặt của hắn biến thành khó coi. Hắn chưa từng nghe nói qua Hãm Không Trầm Đàm nhưng sớm nghe nói qua Vô Biên Thâm Uyên. Vô Biên Thâm Uyên được xưng là một trong bốn đại hiểm địa của Thần giới, nổ i danh với U Ma cảnh, cho dù Đại Đế tiến vào trong đó cũng có thể không ra được, trình độ hiểm ác có thể nghĩ. Hoàng cảnh viên mãn bình thường tiến vào trong đó, có thể nói thập tử vô sinh! Chính bởi vì như thế mới bị người ta sợ như rắn rết! Tại sao lại vào đó? Trong mắt Nhiếp Vân mang theo sát khí nồng đậm. Sở dĩ Bích Lạc tiên tử tiến vào Vô Biên Thâm Uyên nhất định là bởi vì biết rõ phương phá bình thường không thể thoát khỏi tay Hãm Không Ma Thần cho nên trong lúc cấp bách đã tiến vào trong đó. Cho nên cũng có thể nói, xuất hiện loại tình huống này là vì tên này bức bách. Vô Biên Thâm Uyên cũng không phải nơi bình thường, tiến vào trong đó tám chín phần mười đều chết... Gia hỏa này làm nàng sinh tử không biết, không thể buông tha! - Đại Đế tha mạng... Cảm nhận được sát khí trên người của hắn, toàn thân Hãm Không Ma Thần không ngừng run rẩy: - Ta là con riêng của Thương Lư Đại Đế... Cầu Đại Đế không nên giết ta!