Vừa rồi thí nghiệm, không chủ động xuất kích, cường giả Đế cảnh cũng rất khó phát hiện, như vậy không phải nói rõ có thể giấu được cường giả Đế cảnh ở gần hay sao? - Đương nhiên vẫn chưa thí nghiệm tốt, một khi thuấn di nhất định sẽ làm không gian chấn động, bị phát hiện... Chết cũng không biết chết như thế nào. Tuy cảm thấy có thể thực hiện nhưng Nhiếp Vân còn không có não tàn chủ động đi làm loại chuyện này. Cường giả Đế cảnh có thể siêu việt Thiên Đạo, rất nhiều thủ đoạn không phải hắn có thể chống lại. - Mặc kệ những chuyện này, thử xem có thể lan đi bao xa? Không thèm nghĩ những chuyện này nữa, Nhiếp Vân khống chế không gian chi lực nạp vật thế giới không ngừng lan ra xa. Thành Vân Châu có rất nhiều Đại Đế, lần này hắn tránh phủ đệ của những người này. - Kiếm Linh Sơn... Hắn nương theo không gian chi lực nạp vật thế giới, ánh mắt Nhiếp Vân nhìn thấy Kiếm Linh Sơn. Lúc trước tốn hao gần một tháng mới có thể tới đây, hiện tại hắn thật muốn tới cũng chỉ tốn một giây mà thôi. - Tiếp tục! Lướt qua Kiếm Linh Sơn, hắn tiếp tục lan xa hơn. Hắn đã cảm nhận được đến nơi này còn chưa phải cực hạn. - Đây là... Biên cảnh thành Vân Châu, Vân Mộng sơn? Rất nhanh, ý niệm của Nhiếp Vân tiến vào một ngọn núi cao nguy nga, tuy chưa bao giờ đi tới nơi này nhưng thông qua lý giải địa lý Thần giới cũng hiểu rõ không gian chi lực nạp vật thế giới đã đạt tới biên cảnh thành Vân Châu. Vù vù! Vẫn không đạt tới cực hạn, lan ra xa hơn. Địa hình trước mắt không ngừng biến hóa, Nhiếp Vân giống như lao ra khỏi Thần giới. Không biết bay bao lâu, dừng lại, rốt cuộc đạt tới cực hạn, ý niệm cũng xuất hiện trước biển cả mênh mông. - Khoảng cách tiếp cận ba châu! Sắc mặt Nhiếp Vân vui vẻ. Vừa mới thí nghiệm, không gian chi lực nạp vật thế giới của hắn lan xa hai châu tiếp cận ba châu. - Xem ra có quan hệ với thực lực. Lúc này Nhiếp Vân hiểu ra. Thực lực của hắn hiện tại là nhị châu cảnh đỉnh phong, nạp vật thế giới cũng bao phủ phạm vi hai châu gần ba châu, nói cách khác nạp vật thế giới có thể lan xa tương ứng với thực lực. Nương theo thực lực tăng lên, phạm vi bao phủ càng rộng. - Ân? Bích Nhi tiểu thư? Tại sao nàng tới thành Vân Châu? Chẳng lẽ tìm phụ thân? Thu hồi ý thức, đột nhiên ánh mắt khẽ động, Nhiếp Vân nhìn thấy thân ảnh quen thuộc. Hỏa Thần Tông Bích Nhi tiểu thư, đệ tử Bích Lạc tiên tử, con gái của Chí Hào tướng quân. Vừa tới Thần giới không lâu đã quen, hơn nữa quan hệ không tệ. Nàng là đệ tử Hỏa Thần tông, tại sao lại đến thành Vân Châu? Nhiếp Vân cũng không có nghi hoặc bao lâu, dù sao Bích Nhi tiểu thư cũng là con gái Chí Hào tướng quân, đến tìm hắn cũng rất bình thường. - Nàng đến cũng có thể hỏi thăm tin tức Bích Lạc tiên tử, thuận tiện giúp nàng chữa trị hỏa độc trong người. Nếu nói hắn không muốn gặp ai nhất, Bích Lạc tiên tử là người đầu tiên... Khi đó hắn làm ngời ta như vậy, tuy là hắn bị động nhưng dù sao người ta là nữ tử, hơn nữa còn là xử nữ. Hắn cũng biết rất nhiều chuyện không muốn nhưng không phải muốn là được, thiếu nợ vẫn còn đó, hỏa độc trong người Bích Lạc tiên tử, hơn nữa mình đã đáp ứng nhưng vẫn chưa đi trị liệu, thực lực bây giờ cũng đạt tới loại cảnh giới này, gặp nàng cũng không sao. Tóm lại sớm muộn gì cũng phải gặp, nếu xoắn xuýt còn không bằng giải quyết, cũng xem suy nghĩ đối phương là gì. - Thái tử điện hạ, bệ hạ bảo ngươi thượng triều. Đang muốn đi ôn chuyện với cố nhân, chợt nghe bên ngoài có giọng nói vang lên. Chính là tiểu thái giám dẫn hắn tới đây. Đừng nhìn là tiểu thái giám không có địa vị trong hoàng cung nhưng thực lực đã đạt tới Hoàng cảnh đỉnh phong, đi ra bên ngoài, tùy tiện ở nơi nào cũng là cao thủ nhất đẳng. - Ân! Nghe tiếng nói vang lên, Nhiếp Vân biết rõ bây giờ không phải là thời điểm ôn chuyện, hắn đi ra khỏi phòng. Càn Hòa điện, cung điện huy hoàng nhất trong thành Vân Châu, tất cả đại thần đều nhập triều, Nhiếp Vân thân là thái tử tự nhiên phải tới thảo luận chính sự. Càn Hòa điện đã đầy người, có thể ở chỗ này đều là cường giả một phương. - Bệ hạ cứ như vậy xác lập thái tử... Có phải quá vui đùa hay không? - Cho dù là con ruột của bệ hạ, một không có chiến công, hai không có thực lực, làm sao phục chúng? - Truyền nhân Thần Nông Đại Đế có lực ảnh hưởng rất lớn nhưng cũng không đủ trực tiếp trở thành thái tử, hơn nữa còn đăng cơ nhanh như thế. - Ta nghe nói thực lực của hắn là Vương cảnh viên mãn, loại thực lực này còn không bằng một người hầu, làm thái tử, quả thực quá qua loa! - Bệ hạ muốn thế nào? Bất kể như thế nào, hôm nay chúng ta nhất định phải khuyên can, không thể để cho cơ nghiệp nhiều năm của Phổ Thiên hoàng triều bị hủy hoại trong chốc lát. - Phổ Thiên hoàng triều thân là một trong cửu đại thế lực, làm sao có thể để một đứa bé làm hoàng đế? Trong đại điện có tiếng nghị luận không dứt. Phổ Thiên hoàng triều là một trong cửu đại thế lực, một thế lực to lớn như thế, người cầm quyền là mấu chốt. Nhiếp Vân đi vào thành Vân Châu chưa đủ một năm, một không có quân công, hai không có thực lực, làm sao phục chúng? Lúc đám đại thần đang lo lắng bàn tán với nhau, đang suy nghĩ vì tương lai của hoàng triều, nếu kẻ yếu làm hoàng đế làm sao có thể đứng vững trong Thần giới chứ? Quả thực buồn cười! - Lần triều hội này bệ hạ có việc không đến, đã bàn giao mọi việc do thái tử chủ trì, kính xin các vị yên tĩnh! Một thái giám đứng lên nói ra. - Cái gì? Bệ hạ không có mặt? - Vì sao bệ hạ không tới? - Bệ hạ muốn thái tử thử câấp chính... Không có bệ hạ không dễ dàng như vậy đâu. - Đâu chỉ không dễ dàng, không có thực lực, không thể phục ai, hôm nay ta muốn xem thái tử điện hạ hôm nay làm sao chấp chính. - Hắc hắc, có trò hay xem, bệ hạ không ra mặt, chỉ sợ cũng muốn nhìn tài năng của thái tử thế nào, nếu như không được, gây chuyện không tốt sẽ bị đổi đi! Nghe được thái giám nói thế mọi người tươi cười, lúc này dùng ánh mắt khiêu khích nhìn ra ngoài điện. Phổ Thiên hoàng triều là đại đế quốc, dựa theo quy tắc sắc lập thái tử bình thường, thái tử được chọn ra từ hoàng tử có nhiều công huân nhất, sau đó tại chinh chiến nhiều năm, tích lũy vô số quân công. Chỉ có như vậy mới có thể phục chúng, từ đó làm người dân quốc gia thần phục. Đương nhiên, nếu như vị thái tử này có đủ thực lực cũng có thể làm cho người ta thán phục, tỷ như... Đế cảnh!