Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều

Chương 27 : Hoàn thành kế hoạch (3)

Hôm nay là sinh thần của Ly Phong, mới sáng sớm thì đã có tân khách tới cửa, Ly Phong nhìn trong đám tân khách không có bóng hình của phụ tử Lạc gia liền nhíu mày, chính mình hôm qua không phải bảo bọn họ nhất định phải tới sao? Nếu như hôm nay bọn họ không đến, chờ một lúc nữa người phụ nữ kia đến không nhìn thấy sẽ rất thương tâm đi! Thở dài một tiếng, gọi quản gia, để hắn đến Tướng Phủ mời người. Giờ khắc này trong hoang viên yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy sâu kêu to. Lạc Chỉ Y ngồi trên băng đá trong vườn, tựa hồ đang chờ cái gì đó... Một loạt tiếng bước chân truyền đến, Lạc Chỉ Y nhếch miệng tạo nên một vệt cười nhưng một thoáng lại ẩn đi. Đứng dậy, cầm lấy biều bồn (như bình tưới cây) bắt đầu vì chút cỏ non mới mọc trên đất mà tưới nước. Lâm Vận Nhi đi tới hoang viên, nhìn thấy chính là dáng dấp Lạc Chỉ Y "chật vật" tưới nước, người kia nói không sai, chỉ có ngày hôm nay mới là cơ hội động thủ tốt nhất. "Ơ! Vương phi?! Ngươi đây là đang làm gì thế này? Ha ha, quả thật là mệnh nha hoàn, những việc này mà cũng có thể làm được. Nhưng so với nha hoàn ngươi cũng còn tốt, nếu như là một nha hoàn thì nên sám hối đi!" Tiếng nói sắc bén của Lâm Vận Nhi vang lên cắt đứt sự yên tĩnh. "Lâm Vận Nhi? Ngươi tới làm cái gì, a, là đến cười nhạo ta? Nếu như là vậy thì bây giờ ngươi cũng nhìn được rồi, có thể lăn." Lạc Chỉ Y đứng thẳng người, sắc mặt trắng bệch, tựa hồ là đã sinh bệnh. "Ha ha, lăn? Ta làm sao có thể lăn đây? Chuyện vương gia giao cho ta còn chưa làm xong, làm sao ta có thể lăn?" Lâm Vận Nhi nhìn dáng vẻ tựa hồ một cơn gió liền có thể thổi bay của Lạc Chỉ Y, tâm trạng cao hứng, ha ha, nếu như nàng không phối hợp thì chính mình cũng có thể cường ngạnh ép buộc! Lạc Chỉ Y, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi! "Vương gia? Phong? Hắn, hắn tin tưởng là ta trong sạch rồi?! Ha ha, ta đã biết, hắn yêu ta nhất, hắn nhất định sẽ tin tưởng ta, ha ha ha, Vận Nhi muội muội, ngươi chờ một chút, ta đi đổi kiện xiêm y, sau đó sẽ đi gặp Phong, hôm nay là sinh thần của hắn, ta muốn xuất hiện ở trước mặt hắn thật đẹp đẽ, để hắn càng thêm yêu ta!" Vẻ mặt Lạc Chỉ Y từ cảm động đến mừng rỡ, lại từ mừng rỡ đến hưng phấn, trên gương mặt tái nhợt mang theo nụ cười vui vẻ, có vẻ đặc biệt chói mắt. Chỉ là, ai có thể biết, giờ khắc này ở đáy lòng nàng đang cười gằn, ha ha, đây chính là hiệu quả mà nàng mong muốn. "Đừng nằm mơ!" Lâm Vận Nhi nhìn nụ cười chướng mắt trên mặt Lạc Chỉ Y mà quát to. Yêu ngươi? Đúng đấy, hắn là yêu ngươi, nhưng ngay lập tức ngươi sẽ đi gặp Diêm Vương rồi! Để hắn càng yêu ngươi? Cũng phải xem ngươi có mệnh ở lại không mới được a! "Vận Nhi muội muội, ngươi, ngươi đây là, là có ý gì..." Lạc Chỉ Y dừng bước chân đang trở về phòng, nghi hoặc mà nhìn về phía Lâm Vận Nhi. "A, muội muội? Ta cũng không có một người tỷ tỷ không còn sống lâu nữa như ngươi, ha ha, còn về phần có ý gì sao, ngươi cũng không nên hỏi ta có ý gì, ngươi nên hỏi ta, vương gia là có ý gì." Khóe miệng Lâm Vận Nhi treo lên một vệt ý cười tàn nhẫn. "Híc, vương, vương gia? Hắn... Hắn muốn ngươi nói cho ta biết cái gì?" Lạc Chỉ Y tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, gương mặt lộ vẻ thê lương. "Ha ha ha a... Không sai, vương gia nói - ngươi không tuân thủ nữ tắc (chuẩn mực đạo đức của phụ nữ) để hắn mất hết mặt mũi, hắn sẽ phong ta làm Chính Phi." Lâm Vận Nhi cố ý nói một chút, đắc ý nhìn về phía Lạc Chỉ Y. "Ngươi... Ngươi, ngươi nói... Nói Phong muốn hưu* ta?" *: là bỏ vợ/chồng. Lạc Chỉ Y không thể tin nhìn Lâm Vận Nhi. "Không! Không phải hưu ngươi." Nụ cười trên mặt Lâm Vận Nhi càng sâu. "Vậy hắn nói làm thế nào để ngươi trở thành Chính Phi? Vị trí đó là của ta mới đúng!" Lạc Chỉ Y nhược nhược nói, dáng dấp kia, cực kỳ giống như cô dâu nhỏ bị ủy khuất. "Ha ha, nếu như ngươi chết đi thì không phải hắn liền có thể phong ta làm Chính Phi rồi sao?" Lâm Vận Nhi cười đến xán lạn. "Cái gì, chết... Chết?! Phong... Phong, hắn muốn ta chết?!" Lạc Chỉ Y không thể nhìn Lâm Vận Nhi, giống như bị đả kích, lùi về sau vài bước. "Không sai, hôm nay ta đến chính là phụng mệnh vương gia, đến tiễn ngươi lên đường." Lâm Vận Nhi từng bước áp sát. "Ha ha ha, ha ha ha, ha ha... " Lạc Chỉ Y đột nhiên cười to. "Ngươi, ngươi cười cái gì?" Lâm Vận Nhi nhìn Lạc Chỉ Y đột nhiên cười to, đáy lòng lo lắng. "Ha ha, Lâm Vận Nhi, ngươi giúp Ly Phong quá nhiều việc khó khăn rồi, có phải hay không sẽ có một ngày ngươi cũng sẽ vì hắn mà tự sát... ha ha?" Lạc Chỉ Y dừng lại tiếng cười, nhìn về phía Lâm Vận Nhi. Không được, hiện tại còn sớm, còn phải kéo thêm chút thời gian chờ quan khách đều đến mới được, hiện tại nàng phải tận lực kéo dài thời gian. "Có ý gì?" Lâm Vận Nhi hỏi. "Có ý gì? Ha ha, ngươi không biết sao? Ha ha, kỳ thực ngươi cũng thật đáng thương, bị Ly Phong lợi dụng lâu như vậy rồi, lại còn không phát hiện." Trên mặt Lạc Chỉ Y mang theo thương hại mà nhìn Lâm Vận Nhi. "Ngươi, rốt cuộc là ý gì?" Lâm Vận Nhi nhìn về phía Lạc Chỉ Y, đến cùng nàng muốn nói điều gì? "Ha ha, ngươi chớ sốt sắng, ta đã là người sắp chết rồi. Ngươi chưa từng nghe tới một câu nói sao? Ha ha, người sắp chết, lời nói cũng thiện." Sắc mặt Lạc Chỉ Y hờ hững, tựa hồ đã tiếp thu chuyện Ly Phong muốn ban chết cho nàng thực rồi. ".... " Lâm Vận Nhi trầm mặc. Lạc Chỉ Y thấy Lâm Vận Nhi trầm mặc, liền tiếp tục nói. "Ha ha, ngươi lẽ nào không phát hiện Ly Phong mượn ngươi tay loại trừ biết bao nhiêu người ôm mục đích đối với vương phủ này?" "Ngươi, ngươi nói bậy!" Không, nàng không tin vương gia đang lợi dụng nàng, không tin! "Ha ha, không tin phải không? Ngươi cho rằng hành động của ngươi Ly Phong sẽ không biết sao? Hắn là Ly quốc Chiến Thần Vương gia đấy, điểm trò vặt này của ngươi có thể chạy khỏi mắt của hắn? Nhưng tại sao hắn lại mặc ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần âm mưu hãm hại người phụ nữ của hắn? Giải thích duy nhất, chính là hắn đã bố trí cái bẫy dành cho ngươi. Hắn muốn loại trừ người nào thì sẽ đến chỗ người đó ngủ mấy đêm, khi đó ngươi liền sẽ tự động vì hắn mà diệt trừ! Ha ha, cứ như vậy, ở trong mắt ngườ ngoài, ngươi chính là ghen tị với những nữ nhân kia, không cho phép những nữ nhân đó tồn tại, mà Ly Phong bởi vì sủng ngươi nên đều luôn che chở cho ngươi. Ngươi trở thành nữ nhân độc ác trong mắt mọi người, mà Ly Phong thì một chút quan hệ đến chuyện đó cũng không có a." Lạc Chỉ Y lạnh nhạt nhìn Lâm Vận Nhi, ha ha, bản cô nãi nãi có lòng từ bi nhắc nhở ngươi một chút, cũng đừng cảm tạ bản cô nãi nãi nha. "Không, sẽ không là như vậy." Sắc mặt Lâm Vận Nhi trắng nhợt, nếu như là như vậy thì xưa nay vương gia cũng chưa bao giờ yêu chính mình a. "Ha ha, đừng vội nha! Điều này cũng chưa tính là gì, ha ha, còn có chuyện càng thú vị a! Ha ha, những nữ nhân ngươi diệt trừ có không ít người là nữ nhi của các đại thần triều đình? Ha ha, e sợ rằng hiện tại bọn hắn đối với ngươi cùng cha ngươi đều hận thấu xương, tuy rằng bây giờ cha ngươi tay ôm quyền to, bọn họ không dám biểu hiện ra cái gì, thế nhưng, chỉ cần đến thời cơ thích hợp, cha ngươi sẽ chết... rất... thảm!" Lạc Chỉ Y cố ý đem mấy chữ cuối cùng từng chữ từng chữ nhấn mạnh. "Không!" Cơ thể Lâm Vận Nhi đều đang run rẩy. "Ha ha, cha ngươi nắm giữ một phần ba binh quyền của Ly quốc, đây chính là chuyện hoàng gia kiêng kỵ nhất, Ly Phong là tay chân của Hoàng Thượng, làm sao có khả năng không giúp Hoàng Thượng thu hồi binh quyền? Thừa nhận đi, ngươi chính là công cụ mà Hoàng Thượng cùng Ly Phong dùng để loại trừ cha ngươi." Lạc Chỉ Y nhìn sắc trời một chút, tân khách hẳn là đến gần đủ rồi đi! "Ngươi đừng nói nữa!" Lâm Vận Nhi không còn dám nghe tiếp. "Như vậy, Vận Nhi muội muội, ngươi rời đi đi! Không nên ở lại vương phủ để rồi... " "Ha ha, Lạc Chỉ Y, đây mới là mục đích của ngươi đi? Hừ! Cái gì mà "người sắp chết, lời nói cũng thiện", đều chỉ là vì để ta rời đi, sau đó ngươi lại trở về bên vương gia?" Lâm Vận Nhi nghe Lạc Chỉ Y nói lời kế tiếp liền nở nụ cười, nàng đã nói mà! Vương gia làm sao có thể sẽ đối xử với nàng như vậy đây, nguyên lai đều là nữ nhân đáng chết này vì mạng sống mà bịa chuyện. "Ta, không...không, ta, ta không... không có." Ánh mắt Lạc Chỉ Y né tránh, tựa hồ bởi vì bị vạch trần lời nói dối mà không biết làm sao. "Ha ha, được rồi. Ta cũng nói với ngươi nhiều lời rồi, ngươi liền lên đường đi, đây chính là mệnh lệnh của vương gia!" Lâm Vận Nhi từ trong lòng lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ. "Không! Ta không tin, ta không tin! Ta không tin Phong thật sự sẽ cam lòng để ta chết, ta, ta muốn đi hỏi hắn!" Lạc Chỉ Y tay mắt lanh lẹ đoạt lấy bình sứ trong tay Lâm Vận Nhi, đại lực đẩy ra nàng ta, hướng về phía ngoài chạy đi. Giờ khắc này gương mặt Lạc Chỉ Y mang theo nụ cười quái dị không rõ. "Không thể đi! Đứng lại!" Lâm Vận Nhi nhìn Lạc Chỉ Y chạy thật nhanh ra ngoài liền cuống lên, vội vã đuổi theo, không thể để cho nàng nhìn thấy vương gia, nếu như nhìn thấy thì....