Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 84 : Hiểu Hiểu, không gì không biết
- Làm sao vậy?
Đường Thanh Thanh liền vội vàng hỏi.
Vẻ mặt Đường Kim tỏ ra đau khổ, nói:
- Chị Thanh, em quên mất một chuyện quan trọng rồi. - Chuyện quan trọng gì?
Đường Thanh Thanh cũng cảm thấy không hiểu.
Đường Kim nhìn vào chiếc Lamborghini ở ven đường kia, vẻ mặt buồn bực:
- Em không biết lái xe.
Đường Thanh Thanh không khỏi ngẩn ngơ, cậu em trai kết nghĩa này của mình ngay cả xe cũng không biết lái vậy thì lấy chiếc xe này về để làm gì? Để trang trí sao?
Nhạc Trung Hằng lúc này lại đi tới trước mặt Lâm Thiên Hùng đang hôn mê, hắn kiểm tra một chút rồi từ trên người của Lâm Thiên Hùng lấy ra một chiếc chìa khóa xe, ném cho Đường Kim:
- Cầm lấy, chiếc xe kia là cậu rồi, tôi nói Đường Kim cậu rất được a, cứ như vậy một hồi mà đã có được một chiếc xe tốt.
Đường Kim cầm lấy cái chìa khóa, đồng thời thì thào tự nói:
- Làm sao mới có thể học được cách lái xe nhanh chóng đây?
- Đường Kim, vốn là tôi còn hướng dẫn cậu một chút, bất quá hiện tại xảy ra chuyện như thế này thì tôi cần phải xử lý.
Nhạc Trung Hằng đứng lên, từ trên người lấy ra một tờ giấy rồi đưa cho Đường Kim:
- Đây là số di động của tôi nếu có chuyện gì thì cậu cứ trực tiếp gọi điện cho tôi, ngoài ra trên tờ giấy chứng nhận kia còn có ghi một dãy số, đó chính là dãy số điện thoại của tổng bộ Ám Kiếm chúng ta, nếu như cậu có nghi vấn gì cũng có thể trực tiếp gọi vào số đó.
- Tiền điện thoại này là do các người trả sao?
Đường Kim hỏi.
- Việc này cũng có thể, bất quá việc này cũng không quan trọng, vẫn là khi nào có chuyện quan trọng thì cậu hãy gọi điện thoại.
Không biết Nhạc Trung Hằng nghĩ đến điều gì đó mà trên mặt của hắn hiện lên một tia cổ quái, sau đó hắn kéo Lâm Thiên Hùng dậy rồi nói:
- Tôi đi trước đây.
Nhạc Trung Hằng liền xách theo Lâm Thiên Hùng đi đến một chiếc xe có rèm che ở ven đường rồi ném Lâm Thiên Hùng vào xe, sau đó Nhạc Trung Hằng liền bước vào xe rồi khởi động xe, chạy đi.
- Tiểu đệ, hiện tại cậu muốn làm gì? Cậu không biết lái xe thì chiếc xe này làm sao đây?
Đường Thanh Thanh nhìn vào chiếc Lamborghini kia:
- Đúng rồi, chị nhớ ra rồi, năm nay cậu mới mười sáu tuổi, cậu vẫn chưa có bằng lái xe, cho dù cậu biết lái xe cũng vô dụng a.
- Trước hết em đang nghĩ là bản thân mình như thế nào mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất để học cách lái xe.
Bộ dạng của Đường Kim tỏ ra chăm chú suy tư.
Đường Thanh Thanh có chút không biết nói gì, lái xe này muốn biết lái là lái được sao? Cần phải học qua mới biết lại được, không phải cứ nghĩ là có thể lái.
Bất quá đối với tính tình cổ quái của cậu em trai kết nghĩa này của mình thì hiện tại Đường Thanh Thanh cũng bắt đầu thích ứng được, nàng nhìn thấy chiếc Lamborghini ở ven đường thì trong lòng có chút động tâm, chần chờ một lát, cuối cùng nàng cũng không nhịn được mà nói:
- Tiểu đệ, nếu không thì cậu cứ đứng đây mà nghĩ đi, để cho chị mượn chạy thử một vòng a?
- Được.
Đường Kim liền đáp ứng, sau đó liền đưa chìa khóa xe cho Đường Thanh Thanh.
- Ách, tiểu đệ, cậu không đi hóng gió cùng chị sao?
Đường Thanh Thanh ngẩn ra.
- Chị Thanh, em sẽ không đi, chị cứ đi đi.
- Được rồi, vậy chị đi hóng gió đây.
Mặc dù Đường Thanh Thanh có chút buồn bực nhưng mà nàng cũng không thèm hỏi Đường Kim nữa, rất nhanh nàng liền lên xe rồi một phát khởi động chiếc Lamborghini lên, sau đó nàng liền hoan hô một tiếng, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của Đường Kim.
Đường Kim lấy điện thoại di động của mình ra, sau đó hắn lấy lại thẻ chứng nhận ra rồi nhìn thoáng qua những con số ở trên thẻ chứng nhân đó, sau đó hắn lại bấm dãy số đó bằng điện thoại di động của hắn.
Điện thoại rất nhanh đã chuyển được, bên kia liền truyền đến một giọng nói ngọt ngào nhưng mà có chút máy móc:
- Xin mời nhập vào chín số.
Đường Kim liền làm theo lời nói.
- Mã số còn chưa kích hoạt.
Rất nhanh đầu bên kia điện thoại liền truyền đến một giọng nói, sau đó liền cúp điện thoại.
- Chưa kích hoạt sao?
Đường Kim có chút buồn bực, Nhạc Trung Hằng đùa giỡn hắn sao?
Rất không thoải mái, Đường Kim lại gọi điện thoại cho Nhạc Trung Hằng:
- Này lão Nhạc, ông làm cái gì đó? Tại sao tôi lại chưa được kích hoạt là sao?
Đầu bên kia điện thoại, vốn Nhạc Trung Hằng nghe được cách xưng hô của Đường Kim thì có chút sửng sốt, mà sau khi nghe Đường Kim nói hết thì hắn lại càng dở khóc dở cười:
- Đường Kim, nhanh như vậy mà cậu đã gọi điện cho tổng bộ rồi sao? Cậu có chuyện quan trọng gì hả?
- Tôi đang nhàm chán cho muốn tìm người khác nói chuyện phiếm.
Đường Kim tỏ ra hợp tình hợp lý, nói:
- Có phải là ông đã lừa tôi không? Bằng không thì tại sao mã số của tôi lại còn chưa được kích hoạt nữa?
- Điều này…
Nhạc Trung Hằng có chút bất đắc dĩ:
- Được rồi, cậu chờ một chút, khoảng chừng mười phút sau thì hãy gọi lại, đến lúc đó thì mã số của cậu đã được kích hoạt.
- Được rồi, tôi sẽ tiếp tục tin ông một lần.
Đường Kim có chút mất hứng cúp điện thoại, sau đó mà bắt đầu chờ đợi.
Mười phút sau.
Đường Kim lại bấm số điện thoại kia, vẫn là giọng nói ngọt ngào kia:
- Mời nhập vào chín số.
Đường Kim vội vàng nhập số vào, lúc này đây rốt cuộc giọng nói bên kia đã thay đổi:
- Thân phận đã được xác nhận, Đường Kim, nam, mười sáu tuổi, nếu cậu không phải là Đường Kim thì vui lòng cúp điện thoại trong vòng ba giây tới.
Tít, tít, tít!
Ba tiếng tít vang lên, giọng nói ngọt ngào kia lại vang lên:
- Đã xác nhận được vị trí, hiện tại cậu đang ở cửa của công viên Ninh An thành phố Ninh Sơn, dung mạo đã được xác nhận, khuôn mặt đã được xác nhận xác định là Đường Kim, mời kiểm tra quyền hạn. Nếu như muốn thẩm tra thì có thể ấn 8877865413, nếu muốn kiểm tra tư liệu thì xin mời vào 9725847…
Đường Kim nghe được như thế thì liền trợn mắt há hốc mồm, chiếu theo lời nói ấy thì mặc kệ hắn muốn làm cái gì thì cũng đều phải như hơn chục con số này, cái này… người nào mà thiết kế là hệ thống giọng nói điện thoại này a, thật là hố con bà nó rồi.
Để cho Đường Kim cảm thấy hố nhất chính là, hệ thống này nói gần mười phút mà vẫn còn chưa nói xong, cuối cùng dưới sự kiên nhẫn của hắn không còn nữa, chuẩn bị muốn cúp điện thoại thì trong trong đó lại truyền ra:
- Nếu muốn thẩm tra, mới ân phím không.
- Hả?
Đường Kim có chút ngạc nhiên, lúc này lại có thể đơn giản như vậy sao? Dường như Đường Kim liền không có một chút do dự nào, hắn liền lập tức nhấn vào nút số không.
- Tôi là Hiểu Hiểu không gì là không biết, cậu muốn biết cái gì đây?
Vẫn là giọng nói ngọt ngào kia, bất quá lúc này giọng nói của cô gái này có khác với lúc trước, hiển nhiên giọng nói mà lúc nãy Đường Kim nghe được là giọng nói đã được lập trình còn đây chính là có người gọi điện nói thẳng với Đường Kim.
Đường Kim thuận miệng hỏi một câu:
- Vì sao cô lại tên là Tiểu Tiểu? Chẳng lẽ là do cô rất nhỏ sao?
- Tôi không phải gọi là Tiểu Tiểu, mà tôi gọi là Hiểu Hiểu, là người trên biết thông thiên văn dưới tường địa lý, mọi việc trên đời này thì tôi đều biết cả.
Giọng nói vẫn ngọt như cũ nhưng mà hơi có chút tức giận:
- Nói mau, có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì thì tôi liền cúp máy.
- Thật sự là cái gì cô cũng biết sao?
Đường Kim có chút không tin.
- Đó là đương nhiên rồi, tôi biết được tổng thống Mỹ đang ăn cái gì, còn biết được vợ của tổng thống Pháp mặc áo lót màu gì, hơn nữa còn biết mấy thằng quan chức Tung Cẩu đang ăn shjt nữa…
Giọng nói của Hiểu Hiểu tỏ ra khoe khoang:
- Tóm lại là mọi chuyện thì tôi đều biết, không gì là không biết cả.
- Vậy cô có biết cha mẹ của tôi là ai không?
Đường Kim nghiêm túc hỏi một câu.
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
501 chương
18 chương
120 chương
27 chương
60 chương