Bộ dạng của Đường Kim tỏ ra vui vẻ: - Nếu như tâm tình của mày muốn kém hơn nữa thì cứ tìm tao, tao vô cùng hoan nghênh, hiện tại thì tao sẽ ăn cơm ở trong này. Nói xong lời này, Đường Kim xoay người, đi tới quán lẩu cá Ba Thục kia, mà khi Đường Kim đi vào trong quán kia rồi thì tên thanh niên tóc hồng kia mới vịn vào xe rồi đứng lên sau đó hắn dùng tay sờ sờ vào phía sau ót, nhất thời thì hắn liền cảm thấy được có chất lòng gì đó, đưa tay ra trước mặt thì hắn liền thấy máu. Tên thanh niên tóc hồng liền phát ra một tiếng lêu như tiếng giết heo: - Đệt, chảy máu rồi, thật con mja nó chảy máu rồi. Trong quán lẩu cá Ba Thục, nữ nhân viên phục vụ nhìn vào Đường Kim, nhịn không được mà hỏi một câu: - Ngài muốn dùng bao nhiêu? - Cho 10kg đi. Đường Kim nhìn vào nữ phục vụ này: - Chẳng lẽ ngay cả 10kg cá mà các cô cũng không có sao? - Một mình ngài dùng sao? Nữ phục vụ lại hỏi. - Đúng vậy, nhanh lên đi. Đường Kim có chút không kiên nhẫn. - À, được, ngài chờ một lát. Sau khi xác định được mình không có nghe lầm thì nữ phục vụ kia rời đi, nhưng mà trước khi rời đi thì ánh mắt nàng tỏ ra cổ quái mà liếc nhìn Đường Kim một cái. Năm phút sau, một bàn lẩu cá to tổ chảng được dọn lên trước mặt Đường Kim, lẩu cá ở nơi này có hương vị cũng không tệ a, qua gần ba mươi phút thì Đường Kim đã tiêu diệt xong 10kg cá, sau đó hắn còn lộ ra bộ dạng có chút thỏa mãn. - Muộn rồi, cần phải ăn uống điều độ thôi, hay là không ăn nữa? Đường Kim thì thào tự nói. Nhưng mà một giây sau thì hắn lại lắc đầu: - Thân làm một người ăn hàng, sao có thể ăn uống điều độ đây? Vẫy tay một cái: - Phục vụ. Nữ phục vụ kia luôn nhìn chằm chằm vào Đường Kim, thấy Đường Kim vẫy vẫy tay thì liền đi tới: - Tiên sinh, ngài muốn ăn nữa sao? - Cho thêm 10kg nữa. Đường Kim trả lời. - Hả? Nữ phục vụ kia há tom mồm, qua một hồi thì nàng mới lấy lại tinh thần: - A, được được, ngài chờ một chút. Tận mắt thấy một mình Đường Kim đem 10kg cá nuốt hết vào bụng thì nữ phục vụ này không thể nào không hoài nghi Đường Kim có thể tiếp tục dùng thêm 10kg cá nữa không? Rất nhanh, 10kg lại được đem lên bàn cho Đường Kim, lúc này đây thì tốc độ ăn của Đường Kim đã chậm hơn một chút, lại khoảng ba mươi phút sau thì trong nồi còn lại một ít cá. Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, theo đó là tiếng bước chân hỗn loạn, tiếp theo là một đám người mặc đồ bảo vệ tràn vào quán.Ước chừng đám người mặc đồng phục bảo vệ này có mười mấy người, trên người mang theo đồng phục bảo vệ, trên ấy còn có thêu chữ bảo vệ Phi Ưng, đám người này nhìn qua thì trông giống như được huấn luyện nghiêm chỉnh, bọn hắn dùng thời gian ngắn nhất để đi vào đây rồi chắn trước cửa, hiển nhiên là bọn hắn không muốn cho người nào ra vào. Trong quán lẩu liền một trận rối loạn, một ít khách nhân liền sôi nổi đứng dậy, muốn trả tiền rồi rời đi. - Đứng yên đó, không được nhúc nhích. Một tên bảo vệ Phi Ưng có thân hình cảo lớn liền quán lên một tiếng: - Công ty bảo vệ Phi Ưng đang làm việc, xin mọi người phối hợp. Nói là mời nhưng mà hiển nhiên là đám người này không có chút ý tứ nào là mời cả, đây chính là mệnh lệnh. Nghe được mấy chữ công ty bảo vệ Phi Ưng này thì một đám khách nhân vốn là đang bất mãn liền lập tức câm như hến, mà mấy người phục vụ trong quán cũng không dám đi ra. Cả quán lẩu liền trở nên yên tĩnh một các lạ thương, nhưng mà lúc này đây thì mọi người nghe được tiếng " Chọp chẹp" sau đó tầm mắt của mọi người liền không hẹn mà cùng nhìn về phía một cái bàn, nơi đó có một thiếu niên mặc áo T-shirt đang ngồi ăn lẩu cá. - Người này thật sự là không biết sống chết a. Dường như tất cả mọi người đều toát ra suy nghĩ này. Mà ánh mắt của nữ phục vụ kia nhìn vào thiếu niên này lại càng thêm quái dị, lúc này nàng cảm thấy người này rất có thể là ăn chịu nhưng mà hiện tại nàng cảm thấy được dường như là đầu óc của người này có chút vấn đề. Chẳng lẽ hắn chưa từng nghe qua cái tên công ty bảo vệ Phi Ưng sao? Cả thành phố Ninh Sơn này không ai lại không biết, mặt ngoài thì công ty bảo vệ Phi Ưng này chỉ là một công ty bảo vệ bình thường, nhưng mà trên thực tế thì công ty này nhúng vào cả hai giới hắc- bạch a. Mười mấy tên mặc đồng phục bảo vệ liền cùng nhau về phía Đường Kim, sau đó bọn hắn lại nhìn về cửa, bởi vì lúc này một tên thanh niên tóc hồng đi vào, bất quá tên thanh niên tóc hồng này bước đi còn có chút chật vật, đầu của hắn còn có quấn một miếng băng màu trắng. - Ưng thiếu gia. Mười mấy tên bảo vệ Phi Ưng liền cùng nhau xoay người lại, cung kính chào hỏi tên thanh niên tóc hồng này, thanh thế lớn, phô trường, hơi có chút giống với đám thái giám cung nghênh hoàng thượng trong các bộ phim chiếu trên TV. Tên thanh niên tóc hồng kia cũng cảm thấy rất hài lòng với cảm giác này, trên mặt của hắn lộ ra nụ cười thỏa mãn nhưng mà một giây thì nụ cười vừa lòng trên mặt của hắn đã biến mất, hắn nhìn vào Đường Kim đang ngồi ăn lẩu ở nơi đó, hổn hển kêu lên: - Đệt, chính là tiểu tử này, mau hung hăng chỉnh lại hắn cho lão tử. Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người của Đường Kim, tên bảo vệ Phi Ưng kia có chút hưng phấn, dường như là bọn hắn thấy được con mồi có thể để bọn hắn vui đùa, mà những người khác cùng với những nhân viên phục vụ quán thì ánh mắt tỏ ra đồng tình nhìn vào Đường Kim. Trong lòng mỗi người đều hiện lên một ý niệm, người này, hơn phân nửa là xong đời rồi. Tên bảo vệ Phi Ưng to lớn vừa mới mở miệng kia lúc này lại nói: - Trừ hắn ra, tất cả mọi người hãy đi ra hoài, hóa đơn tính tiền của mọi người chúng tôi sẽ trả. Nghe được tên bảo vệ Phi Ưng này nói như thế thì đám khách nhân và người phục vụ sớm đã run rẩy như cầy sấy liền lập tức chạy ra ngoài, ngẫu nhiên cũng có vài người chạy đến trước của, ánh mắt có chút đồng tình liếc nhìn Đường Kim một cái, trong lòng âm thầm thở dài, đáng tiếc a, đứa trẻ này còn nhỏ như thế lại rơi vào trong tay của đám người này, sợ là kết cục cũng không có hay ho gì. Thấy trong này đã không còn bóng người thì mười mấy tên bảo vệ Phi Ưng liền vây quanh Đường Kim lại. - Ưng thiếu gia, xử lý tên tiểu tử này như thế nào? Tên bảo vệ Phi Ưng to lớn kia liền nhìn vào tên thanh niên tóc hồng, cung kính hỏi. - Bà mja, tên tiểu tử này không biết dùng biện pháp gì đã đập xe của lão tử, còn khiến cho lão tử đổ máu, trước tiên các anh hãy đánh cho hắn hộc máu đi đã rồi sau đó chúng ta sẽ hảo hảo nói chuyện với hắn một chút, thằng tờ hó này rốt cuộc là dùng cách nào mà khiến cho xe của lão tử bị hư. Tên thanh niên tóc hồng căm giận mà nói. - Vâng, Ưng thiếu gia. tên bảo vệ Phi Ưng to lớn kia liền lên tiếng, quay đầu lại nhìn Đường Kim: - Tiểu tử, mày đã nghe được Ưng thiếu gia nói gì rồi sao? Biết điều thì hãy tự mình động thủ đi, nếu để cho chúng tao ra tay thì kết cục cũng sẽ không được tốt đâu. Đường Kim cầm lấy một miếng cá, lầm bầm lầu bầu: - Haiz, ông trời sinh ra đẹp trai cũng là một cái tội a, tại sao lại có rất nhiều người ghen tị tao đến như vậy, để cho tao ăn một bữa cơm yên bình mà cũng khó đến như thế sao? Đem miếng cá nhét vào trong miệng, sau đó nhai nhai vài miếng, đột nhiên Đường Kim quay đầu lại rồi phun ra một cái xương cá. - A! Đột nhiên tên bảo vệ Phi Ưng to lớn kia liền kêu lên một tiếng, thân thể của hắn trở nên mềm nhũn rồi ngã xuống đất. - Tao thật sự rất ghét khi tao ăn cơm mà có người khác đến quầy rầy. Đường Kim tiếp tục thì thào tự nói, đôi đũa lại bỏ vào trong nồi rồi gặp ra một miếng cá, sau đó đem nhét vào miệng, cùng lúc đó tay trái của hắn lại vỗ nhẹ xuống bàn. Một đống xương cá trên bàn, đột nhiên liền bay lên, sau đó liền hướng về phía bốn phương tám hướng bay đi, tất cả đều bay về phía mấy tên bảo vệ Phi Ưng kia.