- Tiểu đệ, con trai của Diệp khu trưởng quả thật là đã chết rồi. Đường Thanh Thanh nhìn vào Đường Kim: - Lưu tổ trưởng cũng đang bực về chuyện này. - Sớm đoán được rồi. Đối với việc này thì Đường Kim cũng không cảm thấy có chút bất ngờ nào. - Việc này đã bị phá hỏng, không biết Diệp khu trưởng có trách tội lên đầu của chị không? Vẻ mặt của Đường Thanh Thanh tỏ ra lo lắng: - Nếu như bà ta cảm thấy được bởi vì không thể giao tiền chuộc nên đối phương mới giết con tin thì khẳng định sẽ trách chị. Dừng lại một chút, Đường Thanh Thanh nghĩ tới đó thì có chút lo sợ: - Tiểu đệ, mới vừa rồi may mắn là cậu không có đi giúp đỡ, nếu không thì Diệp khu trưởng sẽ cảm thấy rằng cậu hại chết con trai của bà ta. - Chị Thanh, chị không cần phải sợ người đàn bà kia, nếu bà ta dám tìm chị gây phiền toái thì chị liền trực tiếp mà tát bà ta hai bạt tai đi. Hiển nhiên là Đường Kim cũng không thèm để chuyện này ở trong lòng. - Tiểu đệ, những lời cậu nói nghe thật dễ dàng a. Khóe miệng của Đường Thanh Thanh nở ra nụ cười khổ, bất quá vài giây sau thì khuôn mặt của nàng cũng đã khôi phục lại vẻ bình thường, giọng nói của nàng cũng to hơn một chút: - Nếu đã như vậy thì cứ tiếp tục lo lắng cũng vô dụng, tiểu đệ, bây giờ chúng ta liền đi xem cha của chị, cậu thấy thế nào? - Được. Đường Kim liền đáp ứng. Trong một tòa nhà lớn của chính phủ ở khu Ninh An. Trong một văn phòng. Bịch! Điện thoại rơi xuống đất, Diệp Minh Phương đờ người đứng ở nơi đó, nàng vẫn không nhúc nhích, không có bất kỳ phản ứng nào giống như là một bức tượng vậy. - Tường Tường!Ước chừng khoảng một phút sau thì đột nhiên Diệp Minh Phương phát ra một tiếng bi thảm, nước mắt của nàng liền rơi như mưa, hai chân mềm nhũn mà ngã xuống sàn nhà. Tiếng khóc của Diệp Minh Phương rất nhanh đã làm kinh động đến mọi người trong tòa nhà này, nhưng cũng không có ai đến để dỗ dành Diệp Minh Phương. Diệp Minh Phương khóc ước chừng khoảng mười phút thì rốt cuộc nàng mới ngừng lại, sau đó lại qua năm phút nữa, những người âm thầm quan sát động tĩnh bên này liền thấy Diệp Minh Phương đi ra từ văn phòng của nàng. Mà giờ phút này, hai mắt của Diệp Minh Phương sưng đỏ, nhưng mà không có một giọt nước mắt. Những người này cũng tương đối quen thuộc tính nết của Diệp Minh Phương nhưng vào giờ phút này thì bọn hắn cảm thấy rằng Diệp Minh Phương trước mắt hoàn toàn là một người xa lạ. Trước kia Diệp Minh Phương đại đa số thời điểm đều ngang ngược, ngẫu nhiên sẽ có chút cao quý hào phóng, nhưng lúc này trên người của Diệp Minh Phương tản ra một loại băng hàn lạnh thấu xương, còn có lệ khí vô cùng nồng đậm nữa. Trước kia, Diệp Minh Phương chỉ khiến cho người ta cảm thấy chán ghét nàng nhưng mà hiện tại thì Diệp Minh Phương lại khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi. Lúc này, trong lòng mọi người đều hiện ra một suy nghĩ, không biết là ai gặp xui xẻo đây? Đang lúc mọi người nhìn nhau thì Diệp Minh Phương đã đi ra khỏi tòa nhà, lao vào một chiếc xe hơi có rèm che, sau đó nàng liền lấy điện thoại ra rồi hét lớn lên: - Tường Tường đã chết rồi. Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp: - Anh đã biết rồi. - Em muốn báo thù. Diệp Minh Phương lạnh lùng nói. - Anh sẽ cho tên Phương Cường kia sống không bằng chết,Vẫn là giọng nói trầm thấp kia. - Không phải Phương Cường, là Tần Khinh Vũ, Tường Tường là do con tiện nhân Tần Khinh Vũ kia hại chết. Đột nhiên Diệp Minh Phương lại rống lên. Đầu bên kia điện thoại trầm mặc lại một lát, sau đó mới lên tiếng: - Phương Phương, anh biết rằng em rất thương tâm, anh cũng thương tâm, nhưng mà chuyện này không có quan hệ gì với Tần Khinh Vũ cả. - Em nói có quan hệ thì có quan hệ, đứa con rể của nó đã phá hủy việc giao tiền chuộc, hơn nữa còn đánh em hai bạt tai. Diệp Minh Phương tiếng tục rống lớn vào diện thoại: - Tóm lại là em muốn trả thù con tiện nhân ấy, em không có con trai thì em muốn con tiện nhân ấy cũng mất đi con gái, em muốn nó hai bàn tay trắng, muốn nó mất hết danh dự. - Phương Phương, oan có đầu nợ có chủ, anh biết từ trước đến này thì em luôn có thù oán vơi Tần Khinh Vũ nhưng mà đây lại là một chuyện khác, em không thể đem chuyện con trai em chết đổ lên đầu nàng ta được, càng không nên tìm người lung tung để phát tiết. Giọng nói của đầu bên kia điện thoại cố gắng khuyên bảo Diệp Minh Phương. - Tìm người lung tung để phát tiết sao? Con em sao? Đó cũng chính là con của anh. Diệp Minh Phương lại rống lớn lên, nhưng mà khoảng một giây sau thì đột nhiên nàng tỉnh táo lại, giọng nói hoàn toan lạnh như băng: - Hiện tại em nói cho anh biết, hoặc là Tần Khinh Vũ mất hết danh dự hoặc là chuyện của tôi và anh được công bố ra ngoài, để cho anh mất hết danh dự. Nói xong những lời này thì Diệp Minh Phương liền hung hăng tắt điện thoại sau đó đi ra ngoàiRầm ! Điện thoại nện vào cửa xe, bị vỡ thành mấy miếng. - Tần Khinh Vũ, tao sẽ không để yên cho mày đâu. Trong mắt của Diệp Minh Phương tràn đầy vẻ oán độc. Nằm ở Ninh Sơn bắc lộ là một tòa chung cư kiểu cũ nhưng mà khá xinh đẹp, tòa chung cư nằm cách quảng trường Ninh Sơn khoảng một km, từng được xem là một trong những khu chung cư tốt nhất của thành phố Ninh Sơn này nhưng mà theo năm tháng phát triển, ngành bất động sản phát triển, những khu chung cư mới được mọc lên, khiến cho khu chung cư này dần dần cũng không được người ta chú ý lắm. - Tiểu đệ, chính là ở trong này. Đem xe cảnh sát lái vào khu chung cư, đứng ở dưới một toàn nhà, Đường Thanh Thanh liền bước xuống xe rồi chỉ vào một tòa nhà phía trước: - Nhà của chị là ở chỗ này. - Thanh Thanh, về rồi sao? Đi tới là một người phụ nữ trung niên, bà ta liền nhiệt tình chào hỏi với Đường Thanh Thanh, sau đó nhìn thấy Đường Kim thì có chút ngạc nhiên: - Wa, Thanh Thanh, rốt cuộc thì cháu cũng tìm được bạn trai rồi sao? Chàng trai này cũng không có tệ lắm, cố gắng lên. - Dì, dì mạnh khỏe chứ ạ. Đường Kim hướng về phía người phụ nữ trung niên này nở ra nụ cười xán lạn. - Thanh Thanh, người bạn trai này của cháu thật không tệ, rất lễ phép. Người phụ nữ trung niên này có vẻ rất cao hứng. Mặt của Đường Thanh Thanh hơi đỏ hồng lên: - Dì Lý, dì hiểu lầm rồi, cậu ta không phải là bạn trai của con mà là em trai của con. - Em trai? Dì Lý liền có chút ngạc nhiên, sau đó liền làm ra một bộ dạng tỉnh ngộ: - À, dì hiểu rồi, các cô các cậu còn trẻ như thế, không phải là lưu hành cái gì mà chị em mến nhau đó thôi. - Dì Lý thật không phải mà… Đường Thanh Thanh còn muốn giải thích. - Được rồi được rồi, đừng giải thích nữa, dì nói Thanh Thanh nè, cháu đã lớn rồi, tìm bạn trai cũng là chuyện tốt a, cho nên cũng không cần phải che giấu. Dì Lý cười ha ha: - Được rồi, dì sẽ không quấy rầy cặp vợ chồng son các cháu nữa, dì đi mùa xì dầu đã. Dì Lý liền bước nhanh đi, mà Đường Kim thì cười hì hì. - Đường Kim chết tiệt, cậu còn cười cái gì? Nhìn bộ dạng cười như sắc lang của cậu kia. Cặp mắt của Đường Thanh Thanh trắng dã liếc nhìn Đường Kim một cái: - Chị đã nói với cậu rồi, đợi lát nữa nhìn thấy cha của chị thì cậu chớ nên ăn nói lung tung a. - Chị Thanh, em tuyệt đối sẽ không nói lung tung đâu, chị đừng lo mà. Đường Kim cười hì hì nói. - Đi thôi. Đường Thanh Thanh lại liếc mắt nhìn Đường Kim một cái rồi bước về phía trước, sau đó liền đi đến trước phòng 101 rồi lấy chìa khóa ra, mở cửa đi vào. - Cha, con đã về rồi. Đường Thanh Thanh vừa tháo giày, vừa kêu lên. Trong phòng lại không có tiếng trả lời. Nhất thời thì trên mặt của Đường Thanh Thanh lộ ra vẻ lo sợ, nàng chạy nhanh vào trong phòng: - Cha, cha, cha đang ở đâu? Nhưng mà, tìm hết cả gian phòng kia thì Đường Thanh Thanh cũng không tìm thấy bóng dáng ai cả, một vẻ lo lắng liền hiện ra trong lòng của nàng.