- Không có. Đường Kim lại lắc đầu: - Bất quá, chị Thanh, em đã nói cho chị biết rồi, đối với những bộ phận trên cơ thể con người thì em rất quen thuộc, cho nên mặc dù có thể em sẽ không chữa trị hết cho cha của chị nhưng mà em có thể xem thử xem chân cha của chị có thể khôi phục lại được hay không? - Như thế à? Đường Thanh Thanh có chút thất vọng, nghĩ nghĩ một chút, sau đó nàng lại gật gật đầu: - Cũng đúng, tiểu đệ, cậu hãy cùng chị tới xem đi, nếu mà chân của cha chị còn có hy vọng thì chị cũng có thể một lòng vì người mà tìm bác sĩ chữa trị. - Chị Thanh, vậy thì bây giờ em đi với chị đến xem cha của chị hỉ? Hiện tại thì Đường Kim có chút nhàm chán. - Được, vậy thì chúng ta đi liền đi. Đường Thanh Thanh gật gật đầu rồi lái xe, chạy ra ra khỏi Ninh Sơn Nhị Trung. Nhưng mà, xe vừa chạy khoảng được một km thì điện thoại của Đường Thanh Thanh lại vang lên. Để xe dừng lại ở ven đường, Đường Thanh Thanh vội vàng nghe máy: - Tôi là Đường Thanh Thanh, xin hỏi ai thế? - Tiểu Đường, là tôi Lưu Khôi, tổ trọng án. Trong điện thoại liền vang ra một giọng nói khàn khàn hơn nữa còn mang theo một tia mệt mỏi. - Lưu tổ trưởng đó ư? Đường Thanh Thanh sửng sốt: - Anh tìm tôi có việc gì sao? - Tiểu Đường, có một vụ án cần cô hỗ trợ, bây giờ thì cô có thể đến đây một chuyến không? Bây giờ cô hãy chạy đến biệt thự Bát Đống ở khu Tân Ngạn, cô có biết chỗ này không? Giọng nói của Lưu Khôi tỏ ra dồn dập. - Lưu tổ trưởng, là vụ án gì thế? Đường Thanh Thanh có chút kinh ngạc, theo lý thuyết thì vụ án của tổ trọng án cũng không thể nào mời nàng hỗ trợ a, hơn nữa lấy trình độ hiểu biết của nàng thì cho dù nàng có hỗ trợ cũng không thể làm được gì. - Tiểu Đường, trong điện thoại nói không rõ lắm, cô tới đây thì chúng tôi sẽ nói. Lưu Khôi liền trả lời một cách qua loa. - Vậy được rồi, Lưu tổ trưởng tôi sẽ qua đó. Đường Thanh Thanh vẫn là đáp ứng. Cúp điện thoại, Đường Thanh Thanh nhìn vào Đường Kim: - Tiểu đệ, tạm thời không thể về nhà của chị được, có một vụ án đang cần chị giúp đỡ, hay là trước tiên chị đưa cậu trở lại trường học ? - Chị Thanh, em sẽ đi cùng chị. Đường Kim lập tức làm ra quyết định, hôm nay thì dường như là hắn đã học cả ngày, hắn thật sự không muốn đến trường để ngồi học nữa. - Ừ, cũng được. Đường Thanh Thanh tiếp tục lái xe, hướng tới biệt thự Tân Ngạn. Biệt thự ở thành phố Ninh Sơn có rất nhiều, nhưng mà đa số những toàn biệt thự kia đều là tự mình xây dựng, thẳng cho đến năm trước, thì mới xuất hiện hiện một khu biệt thự thứ nhất, cũng chính là khu biệt thự Tân Ngạn này. Khu biệt thự Tân Ngạn này ở phía Đông của thành phố Ninh Sơn, nằm rất gần bờ sông Ninh Thủy, tuy rằng không tựa núi nhưng mà cũng có thể coi là ngắm được sông. Mà khu biệt thự này cũng được xanh hóa (trồng nhiều cây xanh) tương đối cao cho nên khu biệt thự này được xem là đất tốt nhất của thành phố Ninh Sơn, nghe nói một số người có tiền ở thành phố Ninh Sơn đều chi rất nhiều tiền để mua biệt thự ở khu Tân Ngạn này. Đương nhiên, không có nghĩa là bọn hắn mua biệt thự ở đây thì sẽ nhất định ở đây, bởi vì bọn hắn có một đống biệt thự. Mặc dù là khu biệt thự nhưng mà ở nơi này mỗi biệt thự là một khu nhà độc lập, đều có sân, đều có tường triêng. Đại đa số thời gian thì khu biệt thự đều yên lặng, bởi vì trong khu biệt thự này cũng chẳng có bao nhiêu người nhưng mà mặc dù hiện tại khu biệt thự Tân Ngạn này vẫn im lặng như cũ nhưng mà người lại không ít, trước cửa biệt thự số tám thì có rất nhiều xe cảnh sát, ít nhất là có hơn bốn lăm, năm mươi người cảnh sát đang vây quanh bên khu biệt thự này. Vẻ mặt của mỗi người cảnh sát đều tỏ ra lạnh lùng, không nói lời nào. Trong đó ở bệnh cạnh một xe cảnh sát, chính là tổ trưởng của tổ trọng án Lưu Khôi, trên tay của hắn cầm một cái loa lớn, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, trong ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ lo lắng. Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát chạy lại đây, xe dừng lại, người bước xuống đầu tiên chính là một nữ cảnh sát chân dài xinh đẹp, người này chính là Đường Thanh Thanh. Thấy được Đường Thanh Thanh thì Lưu Khôi vội vàng đi về phía nàng, mới vừa đi được hai bước thì hắn lại thấy từ trên xe cảnh sát có một người đi xuống, một thiếu niên ăn mặc rất phổ thông, thấy được thiếu niên này thì trên mặt của Lưu Khôi không khỏi hiện ra vẻ vui mừng, đồng thời bước chân cũng bước nhanh hơn. - Tiểu Đường, Đường Kim, hai người đã tới. Lưu Khôi đi đến trước mặt Đường Kim và Đường Thanh Thanh, giọng nói tỏ ra hơi khách khí một chút. - Lưu tổ trưởng, nơi này đã xảy ra chuyện gì? Đường Thanh Thanh còn có chút mơ hồ, nhưng nàng cũng hiểu được, đây tuyệt đối là một vụ án lớn. Lưu Khôi đang muốn nói chuyện, đột nhiên từ trong biệt thự, truyền ra gầm lên giận dữ: - Lưu Khôi, ông đùa giỡn với bọn tôi phải không? Bọn họ là ai? Diệp Minh Phương đâu hả? Người của đài truyền hình đâu? Như thế nào mà bọn họ vẫn còn chưa tới? Có phải là ông không tin tôi không dám bắn chết thằng vương bát đản này không? Lưu Khôi vội vàng cầm lấy loa: - Thầy Phương, ông đừng có kích động, Diệp khu trưởng đang trên đường đến đây, người của đài truyền hình rất nhanh cũng sẽ đến đây, ông cứ tin vào tôi, nội trong một tiếng đồng hồ nữa thì bọn họ sẽ có mặt. - Tôi cho ông nửa giờ, nếu trong vòng nửa tiếng mà tôi không có nhìn thấy con tiện nhân Diệp Minh Phương kia, không nhìn thấy được người của đài truyền hình thì tôi sẽ lập tức nổ bom, tôi và tên vương bát đản này sẽ đồng quy vu tận. Trong biệt thự truyền ra một tiếng gầm giận dữ, truyền vào trong tai của mỗi người ở đây. - Thầy Phương, ông hãy bình tĩnh một chút. Lưu Khôi có chút lo lắng. Nhưng lúc này đây, bên trong đã không có đáp lại, hiển nhiên, đối phương đã không muốn cùng Lưu Khôi tiếp tục nói điều kiện. Sắc mặt của Lưu Khôi càng thêm trầm trọng, quay đầu nhìn Đường Thanh Thanh: - Tiểu Đường, chuyện này, thật sự muốn xin cô hỗ trợ. - Lưu tổ trưởng, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì a? Đường Thanh Thanh càng thêm mê hoặc: - Tôi có năng lực gì mà có thể giúp mọi người đây? - Tiểu Đường, sự việc cấp bách cho nên tôi sẽ nói đơn giản một chút. Hiềm phạm đang ở trong biệt thự kia tên là Phương Cường, là giảng viên của học viện Ninh An, hắn bắt cóc con trai của Diệp khu trưởng, hiện tại thì trên người của Diệp Tường có gắn bom, là bom hẹn giờ có kíp nổ, lúc nào thì Phương Cường cũng có thể bấm vào kíp nổ. Mà lúc này thì hắn đã bấm nút hẹn giờ nên chỉ còn một tiếng nữa thôi, Phương Cường yêu cầu Diệp khu trưởng tự mình đến đây hơn nữa còn yêu cầu đài truyền hình trực tiếp đến đây, nhưng vấn đề là Diệp khu trưởng không chịu, cấm không cho người của đài truyền hình đến nơi này, nói cách khác là điều kiện lần này không thể nói được. Giọng nói của Lưu Khôi không lớn nhưng mà tương đối nhanh: - Đặc công cũng không có biện pháp, căn bản không có cách nào khác tiến công, ta nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ cũng chỉ có Tiểu Đường cô khả năng giúp đỡ được. - Nhưng mà, Lưu tổ trưởng, tôi thì có thể giúp đỡ cái gì a? Đường Thanh Thanh vẫn là nghĩ mãi mà không rõ. Lưu Khôi nhìn Đường Kim liếc mắt một cái, hạ giọng: - Tiểu Đường, tôi nghĩ người em trai Đường Kim này của cô hẳn là cậu ấy sẽ có biện pháp? Đường Thanh Thanh hơi ngẩn ra, rốt cuộc thì nàng cũng hiểu được, tốn cả nửa ngày, kỳ thật người mà Lưu Khôi muốn tìm không phải là Đường Thanh Thanh nàng mà chính là Đường Kim, nàng chẳng qua chỉ là người trung gian mà thôi. Bởi vì hơn phân nữa Đường Kim sẽ không nghe lời nói của Lưu Khôi. - Tiểu đệ, cậu có biện pháp gì không? Đường Thanh Thanh do dự một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi Đường Kim. - Chị Thanh, người đàn bà kia tát chị một cái, chúng ta cần gì phải giúp bà ta đây? Đường Kim không có trực tiếp trả lời, nhưng cũng đã rất rõ ràng, hắn tỏ vẻ không muốn hỗ trợ. - A? Không đúng, Lưu tổ trưởng, anh nói hiềm phạm kia gọi là Phương Cường sao? Đột nhiên Đường Thanh Thanh kinh hô lên: - Có thể tôi nhớ không lầm, chẳng phải chồng của Diệp khu trưởng cũng tên là Phương Cường sao?