Tên nhỏ gầy liền biến sắc: - Đường Kim, cậu còn muốn như thế nào nữa hả? - Yên tâm đi, tao sẽ giữ lời nói, ta nói sẽ không đánh gãy tứ chi của mày thì sẽ không đánh gãy tứ chi của mày. Đường Kim làm ra một bộ dang an ủi, sau đó hắn từ từ mà nói: - Tao chỉ muốn đánh gãy ngũ chi của mày thôi. Vừa dứt lời thì Đường Kim liền động, chân của hắn đột nhiên vung ra, hung hăng đá vào hạ bộ của tên nam tử nhỏ gầy kia. - A.. ATên nhỏ gầy phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, sau đó hắn theo bản năng liền dùng hai tay của mình che lấy phần hạ bộ, cơn đau đớn kịch liệt làm cho mặt hắn toát ra mồ hồi lạnh, thân thể cuộn tròn lại thành một khối, sau đó hắn rốt cuộc cũng không nhịn được mà té xuống đất. Ba người Trần Quân mới vừa bị tên nhỏ gầy kia đánh cho mức phải rên rỉ, lúc này thấy một màn như thế liền nhất thời quên đi cơn đau đớn trên người, bọn hắn nhìn vào tên nhỏ gầy đang ôm lấy đũng quần của mình, theo bản năng thì bọn hắn đều nhìn vào bộ vị kia của chính mình. Trong lúc nhất thời, ba người không nhịn được mà rùng mình một cái, nếu như bọn hắn dính một cước đá vào chỗ đó thì sau này làm sao có thể làm nam nhân đây? Đừng nói đến ba người Trần Quân mà ngay cả Đỗ Kiến Phi kia cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, một cước này của Đường Kim quả thật là quá độc ác mà. Rùng mình xong thì cả ba người bọn hắn đều cảm thấy rất sảng khoái, bốn người bọn hắn đều bị tên nam tử nhỏ gầy này đánh thật thảm, bây giờ nhìn Đường Kim đánh tên nam tử nhỏ gầy kia thảm hơn thì tự nhiên là bọn hắn sẽ cao hứng rồi. Đường Kim nhìn vào tên nam tử nhỏ gầy đang lăn lộn trên mặt đất, bộ dạng cũng lộ ra vẻ đồng tình: - Nhìn mày đau đớn như vậy thật sự là đáng thương a, quên đi, tao là một người vĩ đại, hôm nay tao sẽ làm ra một chuyện vĩ đại là giúp mày giảm đau. Những người trong phòng bệnh đều dùng ánh mắt quái dị nhìn vào Đường Kim, hắn mà là con người vĩ đại sao? Mà ngay cả Tiểu Đậu Nha kia cũng dùng đôi mắt to của nàng nhìn vào Đường Kim, lông mày của nàng chớp chớp lên, ánh mắt có chút cổ quái. Đột nhiên Đường Kim nhấc chân lên rồi đột nhiên dẫm vào trên chân của tên nam tử nhỏ gầy, răng rắc một tiếng, một tiếng gãy xương vang lên, truyền vào trong tai của mọi người. - A.. A! Tên nam tử nhỏ gầy kia lại phát ra một tiếng hét thê lương nhưng mà cũng chưa có hết. - Mày đã nghe nói qua câu lấy độc trị độc chưa? Đường Kim lại một cước giẫm xuống, giẫm nát đầu gối của tên nhỏ gầy kia: - Đây chính là như thế, một lát nữa thì mày sẽ không còn cảm thấy đau nữa. Cuối cùng Đường Kim lại một cước giẫm lên tay phải của tên nhỏ gầy, lại là một tiếng răng rắc nhưng mà lúc này đây lại không có nghe được tiếng kêu thảm thiết gì nữa bởi vì tên nhỏ gầy kia đã ngất đi. - Thế nào, đã hết đau rồi chứ? Đường Kim có chút đắ ý sau đó hắn liền mắt nhìn ba người Trần Quân một cái: - Tôi nói, ba người các cậu chẳng lẽ không muốn thừa dịp có cơ hội này mà đánh cho hắn một trận sao? Vừa rồi hắn đánh các cậu như là đánh chó vậy a. Ba người Trần Quân liếc mắt nhìn nhau, sau đó bọn hắn liền từ mặt đất đứng dậy, hiển nhiên là bọn hắn có chút động tâm nhưng vẫn còn một chút do dự. - Đừng sợ, hắn đã hôn mê rồi hơn nữa ngũ chi của hắn cũng đã bị đánh gãy, tại sao các cậu lại còn phải sợ hắn nữa? Đường Kim còn nói thêm. Lúc này thì Trần Quân vẫn còn hơi do dự nhưng mà hai tên bạn của hắn nghe thế thì liền không nhịn được mà lập tức vọt tới, rồi một trận quyền đấm cước đá vào tên nhỏ gầy đang hôn mê kia, mà vài giây sau thì rốt cuộc Trần quân cũng gia nhập vào cuộc chiến. Đỗ Kiến Phi thấy thế thì cũng có chút tâm động, hắn cất bước muốn gia nhập đi vào thì đột nhiên vào lúc này, Đường Kim lại nắm lấy cánh tay của Đỗ Kiến Phi: - Cậu đừng nên dính vào. Nói xong thì Đường Kim liền nắm lấy tay của Tiểu Đậu Nha, rồi dẫn hai người ra khỏi phòng bệnh, tiếp theo hắn liền đóng của phòng bệnh lại rồi nói nhỏ vào tai của Tiểu Đậu Nha vài câu. Tiểu Đậu Nha nghe Đường Kim nói như thế thì vốn là ngẩn người ra, sau đó lập tức hiểu được, sau dó nàng liền quát to lên: - Có ai không, có ai không, mau đến đây đi, nơi này có người đánh nhau, có người chết rồi, có ai không…. Kỳ thật thì tiếng động bên này đã sớm kinh động đến một số người, lúc nãy thì có một số người đã đi gọi bảo vệ. Lúc này nghe Tiểu Đậu Nha hô to lên như thế thì bảo vệ của bệnh viện liền chạy nhanh, lập bước chạy tới, nhất thời thì có mấy tên bảo vệ của bệnh viện mà mấy y tá chạy vào phòng bệnh. Vài giây sau, khi đi vào phòng bệnh thì bọn hắn liền thấy được mặt mũi của ba người Trần Quân đang bị bầm dập, mà tên nam tử nhỏ gầy kia đang nằm hôn mê bất tỉnh dưới mặt đất. Đỗ Kiến Phi sớm đã trợn mắt há hốc mồm, lúc này thì ánh mắt của hắn nhìn vào Đường Kim mang theo một chút sùng bài, người này thực sự không phải là người bình thường mà là một người âm hiểm a, nhiều người như vậy nhìn thấy được cảnh tưởng trước mắt, chỉ sợ là đám người Trần Quân có chối cũng như không. - Anh Đường Tinh, một cước vừa rồi của anh quả thật là rất lợi hai a. Tiểu Đậu Nha thấy thế thì liền có chút hưng phấn, bộ dạng sùng bài. - Chuyện, tôi luôn là một người rất lợi hại. Đường Kim chưa bao giờ khiêm tốn cả. - Đỗ Kiến Phi, cậu không sao chứ? Rốt cuộc thì Tiểu Đậu Nha cũng nhớ tới chính sự khi đến đây. - Không có chuyện gì to tát cả, bất quá y tá nói tớ phải lưu lại viện một ngày để theo dõi, xem thử não có bị chấn động hay không? Đỗ Kiến Phi liền trả lời. Dừng một chút, hắn còn nói thêm: - Tiếu Ngọc Đình, Đường Kim, cám ơn hai cậu đã đến thăm tớ. - Không cần cảm ơn đâu, chúng ta là đồng học hơn nữa lại còn là đồng hương, nên như vậy. Tiểu Đậu Nha trả lời: - Đúng rồi, Đỗ Kiến Phi, tớ xem cậu vẫn là phải đổi phòng bệnh đi. - Tớ sẽ nói lại cho y tá. Đỗ Kiến Phi gật gật đầu. - Tiểu Đậu Nha, chúng ta đi ăn cơm trước đi, chị Thanh vẫn đang chờ tôi a. Lúc này Đường Kim mở miệng nói, vừa khi hắn bước vào bệnh viện thì liền nhận được điện thoại của Đường Thanh Thanh, lúc ấy thì nàng vừa mới tỉnh ngủ, sau đó liền hẹn Đường Kim cùng nhau đi ăn cơm trưa. - Được rồi, Đỗ Kiến Phi, cậu có muốn đi chung không? Tiểu Đậu Nha hỏi. - Không được rồi, tớ vừa mới gãy mấy cái răng, hiện tại còn phải nhờ bác sĩ nhìn xem. Sợ rằng bây giờ cái gì tớ ăn cũng không được nữa, mọi người đi trước đi, không cần lo cho tớ, tớ có thể tự chiếu cố bản thân mình. Đỗ Kiến Phi lắc lắc đầu. - Vậy hả, vậy được rồi, tớ cùng với anh Đường Tinh đi ăn cơm trước vậy. Tiểu Đậu Nha nói. Đỗ Kiến Phi gật gật đầu: - Tớ đi tìm bác sĩ đã. Nói xong lời này thì Đỗ Kiến Phi liền đi về phía phòng bác sĩ trực, mà Đường Kim tự nhiên cũng sẽ không lưu lại đây nữa, rất nhanh hắn và Tiểu Đậu Nha cùng nhau rời đi. Mười phút sau, trong một quán ăn bên cạnh trường Ninh Sơn Nhị Trung, ba người Đường Kim, Tiểu Đậu Nha và Đường Thanh Thanh đang ngồi ở trên bàn để đợi thức ăn đem lên, đây là một quán cơm phổ thông, nơi này là do Đường Thanh Thanh chọn, bất quá hiện tại thì nàng cũng biết Đường Kim rất thích ăn thịt cho nên nàng liền gọi mười mấy món thức ăn trong đó có hơn bảy tám món là thịt rồi. - Tiểu đệ, có phải ngày nào thì cậu cũng ra quán để ăn cơm không? Thức ăn được dọn lên, một bên Đường Thanh Thanh, một bên thì nói chuyện phiếm với Đường Kim. - Đúng a, căng tin của trường học không thỏa mãn khẩu vị cho em, mà em lại lười nấu cơm. Đường Kim gắp một miếng thịt kho tàu rồi bỏ vào miệng. - Anh Đường Tinh, nếu không thì em sẽ giúp anh nấu cơm? Đột nhiên Tiểu Đậu Nha nhỏ giọng đề nghị. Đường Kim ngẩn người ra, đang muốn nói cái gì thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Đường Thanh Thanh lại vang lên, nàng liền lấy điện thoại ra rồi nghe máy, sau đó sắc mặt của nàng dường như có chút khó coi.