Cơ thể của Lâm Tuấn Hùng khẽ run lên, lúc này thì hắn bắt đầu cảm thấy hối hận, vô cùng hối hận, không phải là hắn cảm thấy hối hận vì hành động bắt cóc Tần Thủy Dao, mà hắn hối hận chính là kế hoạch của hắn không vẹn toàn, hắn nghĩ đến tìm Cửu thúc thì sẽ tìm được những người đáng tin cậy để làm việc này. Nhưng mà hắn không nghĩ tới điều xấu nhất cho nên trong biệt thự này thì hắn cũng không có lưu lại kẻ nào, chỉ có một mình bản thân hắn ở nơi này, bởi vì hắn muốn một mình hắn ở ngay tại đây để hưởng thụ con mồi. - Không, đừng giết tôi, Đường Kim, tôi, tôi xin anh, đừng giết tôi mà… tôi… tôi cam đoan là sẽ không tìm anh trả thù… Giọng nói của Lâm Tuấn Hùng không khống chế được mà run lên, rốt cuộc thì hắn cũng không nhịn được mà bắt đầu cầu xin Đường Kim tha mạng cho hắn. Hắn nhìn rõ được Đường Kim đã giết đi hai tên bắt cóc kia cho nên Lâm Tuấn Hùng ý thức được, Đường Kim cũng không có nói suông, mà hắn thật sự muốn giết mình. Đường Kim không nói gì, chỉ là đem hai thanh phi tiêu bằng vàng kia bỏ lại vào trong túi quần của mình. Thấy như thế thì Lâm Tuấn Hùng liền mừng rỡ: - Anh không giết tôi sao? Đường Kim ngáp dài một cái, ánh mắt xem thường nhìn vào Lâm Tuấn Hùng. - Ách! Đột nhiên thì Lâm Tuấn Hùng cảm thấy được trên ngực truyền đến một cảm giác đau đớn, hắn dùng ngón tay chỉ vào mặt Đường Kim: - Đường Kim… mày… mày… Lâm Tuấn Hùng cũng không thể nói hết câu thì hắn liền ngã gục xuống đất, tính mạng của hắn cứ như thế mà biến mất. Mặc dù là hắn có hối hận, nhưng không phải hối hận chuyện bắt cóc Tần Thủy Dao, mà hắn hối hận về kế hoạch của chính bản thân hắn. - Tôi là người nói lời là giữ lấy lời, tôi nói rồi tôi là người không thích bạo lực, cho nên lần nay thì cho anh ném chút uy lực của độc dược đi. Đường Kim lầm bầm lầu bầu một câu, sai đó liền đi đến Trương Ny hôn mê ở bên cạnh rồi từ trong túi áo của nàng lấy ra một chiếc điện thoại di động rồi gọi số của Tần Thủy Dao. - Nè, Trương Ny sao? Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Tần Thủy Dao có chút vội vàng. Đường Kim cũng không nói gì, mà để điện thoại xuống đất, sau đó thì hắn liền biến mất khỏi ga-ra. Lúc này đây trong nhà số 1 đường Khinh Vũ thì Tần Thủy Dao đang ở trong khu biệt thự nổi tiếng ở thành phố Ninh Sơn này, chỗ biệt thự này nằm trên những con đường hoàng kim của thành phố, hơn nữa diện tích của khu biệt thự này cũng rất lớn. Rất có nhiều người từng nói qua, giá trị của nơi này cũng đã vượt xa giá trị của tòa biệt thự này, đương nhiên sở dĩ là nơi này nổi tiếng như thế cũng không phải là nơi này là chỗ dành cho người cao quý, mà bởi vì người ở chỗ này chính là Tần Khinh Vũ. Tần Khinh Vũ là một trong những nữ nhân mang theo một chút sắc thái truyền kỳ, nàng cao quý tao nhã, hơn nữa nàng còn là đệ nhất mỹ nữ của thành phố Ninh Sơn này. Điều đó đã làm cho nàng càng mang thêm vài phần sắc thái truyền thuyết, nhưng mà trên thực tế người biết rõ về chuyện tình của Tần Khinh Vũ cũng không có mấy ai, người bình thường chỉ biết rằng Tần Khinh Vũ chính là một bà chủ, cả nước này thì nàng có mấy trăm cửa tiệm làm đẹp mà những tiệm làm đẹp đó đã khiến cho gia tài của nàng có thể đếm bằng ức. Mà cái gọi là đường Khinh Vũ này kỳ thật chính là dùng tên của Tần Khinh Vũ đặt cho, đối với thành phố Ninh Sơn này mà nói thì Tần Khinh Vũ chính là một tấm danh thiếp, vẻ đẹp của nàng chính là tô điểm thêm cho thành phố Ninh Sơn này. Không ít danh nhân, minh tinh biết đến chỗ này, trong lúc vô hình thì cũng làm tăng thêm danh khí cho thành phố Ninh Sơn, thậm chí còn trực tiếp hoặc gián tiếp mang đến cho thành phố Ninh Sơn một ít vốn đầu tư, chính bởi vì như thế mà ở thành phố Ninh Sơn này thì Tần Khinh Vũ cũng có một thân phận đặc thù, ngay cả thị trưởng của thành phố Ninh Sơn này khi gặp Tần Khinh Vũ cũng rất khách khí với nàng. Đương nhiên cũng có lời đồn đại rằng Tần Khinh Vũ còn có hậu trường vững mạnh, bất quá thì đây cũng là những lời đồn đại mà thôi, tình huống cụ thể thì người bình thường cũng không thể nào biết đến. Lúc này thì Đường Thanh Thanh và Đồ Trường Văn đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến biệt thự số 1 đường Khinh Vũ này, mặc dù lần này người bị bắt cóc là Trương Ny nhưng mà bọn hắn vẫn đến nơi này. Nói trắng ra thì nguyên nhân cũng rất đơn giản, cha mẹ của Trương Ny cũng là một người bình thường cho nên chỉ cần nhân viên cảnh sát bình thường đi tìm là được, mà Tần Khinh Vũ lại có thân phận đặc thù cho nên Đồ Trường Văn vị đội phó của đại đội hình cảnh phải tự mình xuất mã. Tần Thủy Dao liếc mắt thì liền nhận ra được Đường Thanh Thanh chính là nữ cảnh sát cùng thân mật với Đường Kim ở trong tấm ảnh chụp kia, bất quá đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp mặt Đường Thanh Thanh cho nên nàng cũng không muốn xảy ra xung đột gì cả. Bởi vì ngay tại lúc Đường Thanh Thanh vừa đến đây thì Tần Thủy Dao liền nhận được một cuộc điện thoại mà chủ nhân của cuộc điện thoại này chính là từ số máy của Trương Ny. - Nè, Trương Ny đó à? Tần Thủy Dao vội vàng lên tiếng hỏi thăm, nhưng mà sau một hồi thì nàng không nghe được tiếng trả lời của ai hết nên nàng lập tức nhìn về phía của Đường Thanh Thanh: - Mau, mau truy tìm số điện thoại gọi đến đây, đây chính là số của Trương Ny gọi đó. Nghe Tần Thủy Dao nói như thế thì Đường Thanh Thanh cùng Đồ Trường Văn liền lập tức bắt đầu hành động, bởi vì điện thoại của đối phương không cúp máy cho nên truy tìm tín hiện cũng tương đối thuận lợi, rất nhanh Đường Thanh Thanh và Đồ Trường Văn đã tra ra vị trí của Trương Ny, sau đó cảnh sát liền thuận lợi tìm được. Khi Đường Thanh Thanh và Đồ Trường Văn bước vào hiện trường thì thấy được Trương Ny vẫn còn đang hôn mê nhưng không có việc gì thì Đường Thanh Thanh và Đồ Trường Văn vốn là thở nhẹ một hơi nhưng mà ngay sau một thì sắc mặt của Đường Thanh Thanh và Đồ Trường Văn liền trở nên khó coi bởi vì bọn họ còn thấy được trong này còn có ba cỗ thi thể. - Hỏng rồi. Đồ Trường Văn thấy được thi thể của Lâm Tuấn Hùng thì không khỏi hoảng sợ. - Đồ đội trưởng, ngài làm sao thế? Hắn là ai vậy? Đường Thanh Thanh cũng không nhận ra Lâm Tuấn Hùng. Sắc mặt của Đồ Trường Văn vô cùng khó coi, nói thật nhỏ: - Là con trai của Lâm Quốc Binh. - Hả? Đường Thanh Thanh kinh hô một tiếng: - Lâm phó thị trưởng à? Đồ Trường Văn gật gật đầu: - Tiểu Đường, trước hết thì cô hãy để người đưa Trương Ny vào bệnh viện kiểm tra đi, còn cô thì đi xem xét hiện trường, tôi đi gọi điện thoại báo lại vụ án này đã. Đường Thanh Thanh gật gật đầu, tâm tình lúc này của nàng cũng có chút nặng nè, nàng biết, nhìn qua thì đã phá được một vụ án bắt cóc nhưng mà thật ra thì lại là một vụ án lớn có liên quan đến đại nhân vật rồi. Vừa hơn mười giờ đêm đêm thì Đường Kim đã về tới ký túc xá giành cho công nhân viên chức của trường Ninh Sơn Nhị Trung, sau khi đi lên lầu, tới trước của phòng của mình thì Đường Kim đang định lấy chìa khóa mở cửa phòng thì đột nhiên cửa phòng 206 ở kế bên liền mở ra, giáo viên dạy Anh văn Tô Vân Phỉ liền xuất hiện ở cửa. - Đường Kim, tôi nghĩ muốn nói với em về chuyện học tập em. Hiển nhiên là Tô Vân Phỉ đang đợi Đường Kim trở về. - Được, cô Tô, cô vào đi. Đường Kim đi vào phòng của mình. Tô Vân Phỉ ngẩn người, nàng vốn tưởng rằng Đường Kim sẽ từ chối nhưng lại không nghĩ rằng Đường Kim lại đáp ứng một cách sảng khoái như vậy. Hơi do dự một chút, cuối cùng là Tô Vân Phỉ vẫn quyết định đi vào phòng của Đường Kim, phòng của Đường Kim vô cùng sạch sẽ, điều này đã nằm ngoài dự đoán của Tô Vân Phỉ. - Cô Tô, mời ngồi, cô có muốn dùng trà không? Đường Kim đóng cửa lại, sau đó hắn cười hì hì. - Không, không cần. Tô Vân Phỉ lại là ngẩn người ra, hai ngày nay thì nàng luôn bị những hành động quậy phá của Đường Kim làm cho đầu óc bị choáng váng, đột nhiên lúc này thấy Đường Kim khách khí như thế thì nàng liền không thích ứng kịp. Lúc này thì nàng có được cái cảm giác được sủng ái mà lo sợ, nhưng mà ngay lập tức nàng liền ý thúc được, bản thân này không nên có cái loại cảm giác này bởi vì nàng đến đây là để dạy dỗ lại một tên học sinh không biết nghe lời giáo viên. Khẽ ho khan một cái, Tô Vân Phỉ cố gắng làm cho bản thân mình bình tĩnh trở lại sau đó nàng lại mở miệng nói: - Đường Kim, em cũng ngồi xuống đi, tôi nghĩ muốn nói với em về chuyện kế hoạch học tập trong tương lai ba năm tới của em ở trường Ninh Sơn Nhị Trung này. Đường Kim lại ngồi xuống phía đối diện với Tô Vân Phỉ, hắn có chút ngạc nhiên hỏi: - Cô Tô, học tập mà cũng có kế hoạch sao?