Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 441 : Thiên Đạo Kinh
- Ở trên người tôi?
Tần Khinh Vũ sững sờ, nhưng lập tức hiểu được, nàng kéo chiếc vòng cổ Đường Kim đưa cho nàng phòng thân trước ngực ra.
- Ý cậu là cái chìa khóa này?
- Hẳn là nó, thử biết liền à.
Đường Kim gật đầu nói.
Nhìn thấy Tần Khinh Vũ gỡ vòng cổ xuống, Đường Kim đột nhiên lại đổi chủ ý:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, hãy để cho em mở cửa đi, phòng ngừa vạn nhất nơi này có nguy hiểm gì.
- Được.
Tần Khinh Vũ không nghi ngờ gì đưa vòng cổ cho Đường Kim.
Đường Kim nhận lấy, hai ngón tay nhẹ nhàng nắm cái chìa khóa vàng, chìa khóa truyền đến cảm giác ấm áp khiến hắn có chút tâm thần nhộn nhạo, bởi vì đây là nhiệt độ cơ thể Tần Khinh Vũ, trọng yếu hơn cái chìa khóa này một giây trước nằm giữa khe sâu mê người trước ngực Tần Khinh Vũ.
Vuốt ve này cái chìa khóa, Đường Kim tự kỉ cảm giác như đang vuốt ve bộ phận đó của Tần Khinh Vũ, nhất thời, tim đập chân run tâm hồn nhộn nhạo.
Bất quá, một giây sau, Đường Kim liền cưỡng chế cảm giác kích động này, sau đó như không có chuyện gì xảy ra đút chìa khóa vào lỗ, không có gì bất ngờ, khóa cửa mở ra.
Hít một hơi thật sâu, Đường Kim đẩy cửa gỗ ra, sau đó lại cười sáng lạn:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, bắt đầu truy tìm kho báu nào!
Bước vào một bước, bên trong hơi trống rỗng, nhìn quanh chỉ thấy một chiếc bàn gỗ, một chiếc ghế, trên bàn còn có một chiếc hộp gỗ, ngoài ra không còn thấy gì nữa.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, ngươi trước tiên đội này.
Đường Kim lại đưa lại vòng cổ cho Tần Khinh Vũ.
Tần Khinh Vũ tiến tới, lại đeo vòng, chìa khóa nhanh chóng biến mất trong ngực nàng, nhất thời Đường Kim bắt đầu hâm mộ cái chìa khóa.
- Chỗ kia, một ngày nào đó sẽ trở thành địa bàn của ta!
Đường Kim thầm nghĩ, sau đó liền đi đến bên cái bàn.
Cái bàn rất sạch sẽ, ghế dựa cũng rất sạch sẽ, trên thực tế toàn gian nhà gỗ đều rất sạch sẽ, có thể nói là không dính một hạt bụi, căn nhà gỗ rõ ràng hơn nhiều năm không có người ở mà vẫn còn có thể bảo trì sạch sẽ như vậy, có lẽ chỉ có một nguyên nhân là trong không gian này không có bụi tồn tại.
Đường Kim mở hộp gỗ trên bàn ra, lại phát hiện trong hộp gỗ chỉ có một quyển sách, một quyển cổ thư, bìa có ba chữ phồn thể to - Thiên Đạo Kinh.
Đường Kim không do dự, liền cầm lấy quyển sách này bắt đầu đọc, nội dung bên trong đều là chữ phồn thể, bất quá Đường Kim lại đều biết.
"Thiên đạo vô hình, nhân đạo hữu hình, lấy nhân đạo hữu hình, cầu thiên đạo vô hình... Tập linh khí của thiên địa, thu tinh hoa của nhật nguyệt, luyện thể phách, tôi gân cốt..."
Quyển Thiên Đạo Kinh này vừa mởi đọc thì rất buồn tẻ, nhưng rất nhanh Đường Kim bắt đầu thấy sự quen thuộc, bất tri bất giác mà trầm mê vào trong đó.
Ước chừng qua chừng một giờ, Đường Kim mới thả quyển Thiên Đạo Kinh ra, lầm bầm lầu bầu:
- Thì ra, ta từ nhỏ đến lớn luyện nội công chính là cái này a!
Vừa quay đầu, phát hiện Tần Khinh Vũ còn đứng đó, Đường Kim không khỏi ngẩn ngơ, lập tức có chút ngượng ngùng:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, tỷ vẫn đứng đây à?
- Không sao, quyển sách này có hữu dụng với cậu không?
Tần Khinh Vũ dịu dàng cười.
- Hữu dụng, rất hữu dụng.
Đường Kim lộ rõ vẻ hưng phấn.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, kỳ thật không chỉ hữu dụng với tôi mà với chị cũng hữu dụng, bất quá chúng ta còn phải xem mấy gian phòng còn lại đã.
Để lại Thiên Đạo kinh vào trong hộp gỗ, Đường Kim liền mang theo Tần Khinh Vũ đi đến mấy gian phòng khác, trong đó có một phòng ngủ, một gian thư phòng chứa rất nhiều sách, Đường Kim nhìn sơ qua, tìm một quyển hắn mong muốn, cũng không nhìn kĩ, quẳng lại đó rồi đi sang gian phòng khác.
Gian phòng kia nồng nặc mùi thuốc, trên một giá gỗ nhỏ còn chứa mấy bình thuốc nhỏ, Đường Kim mở ra liền buồn bực, tất cả đều trống không.
Cuối gian phòng còn có một cánh cửa, mở ra thì thấy sân, bên cạnh là bếp lò, ngoài ra không thấy gì nữa.
- Tên khốn nào trước đây dùng cái vòng này vậy, sao không để lại cái rắm gì!
Đường Kim áo não mắng lên, vốn tưởng rằng lập tức có thể giúp Tần Khinh Vũ, nhưng đáng tiếc hiện tại xem ra trong thời gian ngắn là không thể nào.
- Đường Kim, không cần để ý, dù vô dụng với tôi cũng không sao, hữu dụng với cậu là được mà.
Tần Khinh Vũ lúc này nhẹ giọng an ủi, mặc dù Đường Kim không nói gì, nhưng thấy bộ dạng áo não của hắn là nàng đủ biết đời không như mơ rồi.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, cũng không hẳn là vô dụng với chị, chỉ là em còn cần một ít thời gian chuẩn bị, hẳn là mấy tháng là đủ rồi.
Đường Kim nghĩ ngợi chút, có những chuyện muốn vội cũng không được, có thời gian tìm tỏi một chút thì hắn cũng có thể luyện ra đan dược mới.
- Uh, không cần phải gấp gáp.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu, sau đó đổi đề tài.
- Đúng rồi, bên ngoài bây giờ hẳn là tối rồi? Chúng ta ở bên trong này tựa hồ không có cách nào liên lạc với bên ngoài.
Đường Kim ngẩng đầu nhìn, ánh trăng trên trời đã sắp biến mất, mặt trời đang chuẩn bị mọc, điều này cũng có ý nghĩa là bên ngoài trời đã sắp tối rồi.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chúng ta đi ra ngoài.
Đường Kim cầm lấy tay Tần Khinh Vũ, đột nhiên biến mất về phòng khách.
Bây giờ, đã sắp đến sáu giờ tối, Ninh Sơn Nhị Trung cũng đã tan học, đương nhiên, buổi tối còn có tự học cho nên Tần Thủy Dao bây giờ còn chưa về nhà, cái này cũng rất bình thường.
Nhưng Tần Khinh Vũ và Đường Kim không ngờ tới chính là, lúc này Tần Thủy Dao đang gặp nguy hiểm.
Tần Thủy Dao vừa rời nhà ăn sau bữa chiều, đang trên đường về lớp thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Tần Thủy Dao!
Tần Thủy Dao quay đầu nhìn lại, liền phát hiện Hoắc Mị Nhi đứng bên cạnh một chiếc Audi cách đó không xa đang vẫy tay với nàng.
Tần Thủy Dao nhất thời nhớ tới Đường Kim cảnh cáo, có chút buồn bực, thoáng chần chờ một chút, nàng vẫn là đi tới, nàng muốn biết Hoắc Mị Nhi có ý đồ gì.
Chỉ là, nàng mới vừa mới vừa đi tới trước mặt Hoắc Mị Nhi, một mùi hương kỳ lạ sộc vào mũi nàng, sau đó nàng liền hôn mê, ngã xuống trên người Hoắc Mị Nhi.
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
501 chương
18 chương
120 chương
27 chương
60 chương