- Cảm ơn. Tần Thủy Dao hơi sững sờ, nhưng trên mặt vẫn tươi cười, nàng còn nhớ rõ Hoắc Mị Nhi, chỉ là thấy Hoắc Mị Nhi nói như thân quen lắm làm nàng hơi buồn bực. - Nghe nói cậu không có việc gì, tôi thật sự rất cao hứng. Hoắc Mị Nhi cười, lập tức nói tiếp. - Đúng rồi, bây giờ cậu chuẩn bị đến nhà ăn à? Chúng ta đi cùng đi. - Híc, được thôi. Tần Thủy Dao có chút do dự, nhưng vẫn đồng ý. - Đồ ngốc, não cô lại ẩm à à? Tần Thủy Dao vừa mới đồng ý, một giọng nói không cao hứng truyền tới. Tần Thủy Dao vừa nghe liền giận: - Đường Kim chết tiệt, não cậu mới bị ẩm đấy! - Nếu cô không muốn não ẩm thêm thì cách xa cô ta một chút. Đường Kim nhìn Hoắc Mị Nhi, lười biếng nói. - Tôi đi ăn cơm với ai cần cậu cho phát sao, cô ấy cũng đâu phải nam sinh? Tần Thủy Dao tức giận trừng mắt lườm Đường Kim. - Nếu cô muốn đi ăn cơm với nam sinh thì đúng là tôi ước còn không được. Đường Kim ngáp một cái, sau đó không để ý tới Tần Thủy Dao, mà nhìn về phía Hoắc Mị Nhi: - Nếu cô thức thời thì từ đâu trở về đó đi, tôi không biết cô có ý đồ gì, cũng không có hứng muốn biết, tóm lại cô cách xa chúng tôi một chút. Hoắc Mị Nhi lộ vẻ kinh ngạc diễn cảm, lập tức tỏ ra ủy khuất: - Đường Kim, có phải cậu hiểu lầm gì tôi... Phải nói vẻ ủy khuất của Hoắc Mị Nhi thật sự là làm người thương yêu. Một đám nam sinh ở bên cạnh lập tực xuất hiện vọng động bảo vệ nàng, thậm chí có kẻ xúc động muốn liều mạng với Đường Kim. May mắn hiện tại người đang răn dạy Hoắc Mị Nhi chính là Đường Kim, cho nên những người này xúc động về xúc động chứ không dám xông tới không thì cũng có một đống người bẹp dí rồi. - Hoắc Mị Nhi, chút kị thuật bất nhập lưu đó đừng giở ra trước mặt tôi. Đường Kim hơi không kiên nhẫn cắt đứt lời Hoắc Mị Nhi. - Tôi gần đây bề bộn nhiều việc, không có tâm tình đùa giỡn với các người, tôi biết cô là người Thiên Hải Hoắc gia, quay về Thiên Hải của cô đi. Lưu lại những lời này, Đường Kim xoay người muốn đi, mà sắc mặt Hoắc Mị Nhi đột nhiên trở nên hơi tái nhợt. Tần Thủy Dao nhìn Hoắc Mị Nhi, vẻ mặt có chút khó hiểu, có chút chần chờ, nàng liền đuổi theo Đường Kim: - Này, Đường Kim thối, chờ tôi với! Nhìn thấy Tần Thủy Dao đuổi theo Đường Kim, một đám nam sinh oán thầm, Đường Kim này thật sự là đầu óc có vấn đề, tranh mỹ nữ với nam sinh thì thôi đi, giờ còn tranh mỹ nữ với nữ sinh sao? Tần Thủy Dao lúc này cũng đã đuổi kịp Đường Kim, có chút buồn bực hỏi: - Này, cậu vừa nói lời đó là ý gì? Cái cô Hoắc Mị Nhi kia có vấn đề? - Đúng vậy, cô cách xa cô ta là được, dạo này tôi hơi bận, không có thời gian tìm hiểu cô ta có ý đồ gì? Đường Kim thuận miệng nói. - Bề bộn nhiều việc? Bận tán gái chứ gì! Tần Thủy Dao hừ một tiếng. Đường Kim lại không trả lời, trực tiếp biến mất. Lần này, Tần Thủy Dao thật buồn bực rồi, người nầy tám phần không phải quỷ biến thành, hắn căn bản chính là quỷ! Rời trường học, Đường Kim đi tới biệt thự trên núi, Ninh Tâm Tĩnh đang đợi hắn. - Đường Kim, kinh thành Tiêu gia hiện tại có chút hỗn loạn, Tiêu Kiếm Anh chết rồi, Tiêu Đại Nhi mất tích, mà trừ hai người họ ra, Tiêu gia không ai có thể khống chế toàn cục. Ninh Tâm Tĩnh lo lắng nói. - Cao tầng Ám Kiếm lo lắng Tiêu gia sẽ loạn, phải biết trong các đại gia tộc kinh thành thì Tiêu gia chính là nhà duy nhất ủng hộ Ám Kiếm, nếu Tiêu gia loạn cả lên đối Ám Kiếm sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Dừng một chút, Ninh Tâm Tĩnh nhìn Đường Kim rồi nói tiếp: - Bên phía Tiêu gia hi vọng cậu cho bọn hắn một tin tức chính xác, bọn họ muốn biết Tiêu Đại Nhi bây giờ còn sống không. - Ninh giáo quan, vậy cô nói cho bọn hắn biết, Tiêu Đại Nhi còn sống, bất quá bị thương rất nặng, à, nói cho bọn họ có một người rất lợi hại đang chữa trị cho cô ấy. Đường Kim nghĩ rồi nói. - Được rồi, tôi sẽ báo cho bọn họ. Ninh Tâm Tĩnh gật gật đầu - Tiêu Đại Nhi còn sống, bên phía Tiêu gia tạm thời sẽ không loạn. Dừng lại một chút, Ninh Tâm Tĩnh lại vội vàng nói: - Tôi phải chuyển tin này về gấp kẻo Tiêu gia loạn lên. Ninh Tâm Tĩnh vội vàng đi gọi điện thoại, Đường Kim suy nghĩ một chút rồi biến về biệt thự Tần gia. Trong phòng khách, Tần Khinh Vũ lẳng lặng ngồi trên ghế, mắt đẹp khép hờ, nhìn đã ngủ say, mặc dù như vậy nàng vẫn tạo cảm giác cao quý ưu nhã, Đường Kim bước vào phòng liền lẳng lạng đứng đó si mê nhìn thụy mỹ nhân. Có lẽ do Đường Kim nhìn chăm chú quá lâu khiến Tần Khinh Vũ bừng tỉnh. - Đường Kim, cậu đã đến rồi à! Tần Khinh Vũ dường như đã tỉnh hắn. - Gần đây hơi mệt, bây giờ mọi chuyện đã qua, toàn thân thả lỏng không cẩn thận ngủ quên. - Khinh Vũ tỷ tỷ, Liễu Nguyệt không ở đây à? Đường Kim kỳ quái hỏi. - Uh, cô ấy đã đi rồi, Hạ Ngọc Thư đã được thả, cô ấy đi thăm. Tần Khinh Vũ gật gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ, hỏi tiếp: - Đường Kim, cậu ăn cơm chưa? - Chưa ăn. Đường Kim quả thật còn chưa ăn bởi vì hiện tại Tống Oánh đang bận tiếp nhận thế lực Cửu thúc, hắn không muốn đến nhà bếp làm phiềnTống Oánh. - Tôi cũng chưa ăn, cậu ngồi chờ một chút, tôi đi nấu cơm. Tần Khinh Vũ đứng lên, vừa nói vừa đi vào bếp. Đường Kim ngồi chờ đến bữa, tầm mười phút sau đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên. Đường Kim đứng dậy đi ra cửa, nhìn thấy một nam nhân tầm bốn mươi, đầu tóc loạn rồi loạn, bộ dạng có chút tiều tụy, bất quá nhìn kĩ sẽ thấy hắn cực kỳ đẹp trai phong độ. Khiến Đường Kim có chút mê hoặc là tướng mạo người này khiến hắn rất quen thuộc. - Ông là ai? Đường Kim không mở cửa mà hỏi. - Tôi tìm Tần Khinh Vũ. Nam nhân này trả lời. - Tôi hỏi ông là ai, không hỏi ông tìm ai. Đường Kim tức giận nói. - Tôi là Tần Trí, tôi là anh trai Tần Khinh Vũ. Người nọ đáp. Đường Kim nhất thời ngẩn ra, anh trai Khinh Vũ tỷ tỷ? Khinh Vũ tỷ tỷ còn có anh trai sao? Bất quá, hắn lúc này mới phát hiện, tướng mạo người này khá giống Tần Khinh Vũ, cho nên lúc đầu hắn mới thấy quen thuộc.