Đường Kim và Bạch Văn đều dừng bước. Hai người quay lại, thấy một thằng béo đang chạy tới bên này. Thằng béo này không cao, tóc húi cua, trên cổ mang một vòng vàng thô to, bước đi hai tay cũng vung vẩy, làm người ta thấy rõ hai cái ngọc ban chỉ to đùng trên ngón cái tay trái của hắn. - Mập mạp chết bầm, mày bị bệnh à? Bạch Văn căm tức: - Mày có thôi đi không? Đồ mày éo cần, bố nhặt lậu được. Là do mày không có mắt, số cũng đen. Đừng con mẹ nó cả ngày quấn bố, mày tưởng bố mày dễ chọc hả? - Lông trắng, mày đừng có ngang ngược với bố. Chia một nửa ra đây, nếu không thì không xong đâu! Mập mạp hừ mạnh một tiếng: - Bố mày đây cũng không dễ trêu, mày buôn bán lời tám mươi vạn, bố thì bị một đám mắng là ngu như bò. Mày cũng đừng nói đạo lý, bố mày không giảng đạo lý đấy, có sao không? - Đù, mập mạp chết bầm, mày đúng là thằng vô lại! Bạch Văn tức giận mắng: - Quên đi, bố đây đang có việc, éo chơi với mày. Chờ khi nào rảnh lại từ từ nói chuyện. - Có việc? Mập mạp nhìn Đường Kim một cái: - Có việc thì tốt, vừa hay tao không có việc gì. Đưa trước mười vạn ra đây, nếu không hôm nay mày cũng đừng mong làm việc. - Người anh em, làm sao bây giờ? Thằng cờ hó này là đồ vô lại, nó suốt ngày la liếm khắp cái phố đồ cổ này, anh cũng không sợ nó, nhưng thằng cờ hó này không sợ đánh, không sợ mắng, cũng không sợ vào đồn. Một khi nhằm vào ai, nó sẽ không đạt mục đích không bỏ qua. Bạch Văn hạ giọng: - Anh nhặt lậu được cái thứ kia, thật ra là mua ở chỗ nó. Chỉ tốn hai ngàn tệ, bán tám mươi vạn. Hiện giờ nó cả ngày quấn anh, muốn anh chia tiền cho nó. - Đi thôi, đi Thiên Bảo Các. Đường Kim thản nhiên nói. - À, được. Bạch Văn chần chừ một chút, vẫn xoay người tiếp tục đi tới Thiên Bảo Các. - Lông Trắng, mày đừng mong chạy... Á! Mập mạp lập tức đuổi theo. Nhưng lúc này, Đường Kim đột nhiên đá một phát lên người hắn. Mập mạp rên rỉ, thân thể ục ịch bay ra xa hơn mười mét, sau đó nặng nề ngã xuống đất, trực tiếp ngất đi. - Còn tưởng lỳ đòn lắm? Đường Kim hơi thất vọng: - Nào biết yếu sinh lý như vậy. Nói xong lời này, Đường Kim lại tiếp tục đi tới Thiên Bảo Các. Bạch Văn ngẩn ngơ, sau đó lại thấy hơi sợ hãi, lời đồn thật đúng là không sai a! Bạch Văn cả ngày lăn lộn giang hồ, tin tức tất nhiên là linh thông. Gần đây Ninh Sơn phát sinh vài chuyện, hắn cũng biết không ít. Có vài lời đồn đại về Đường Kim, hắn cũng đã biết. Thấy Đường Kim đã đi vào Thiên Bảo Các, Bạch Văn vội vàng đuổi theo. Diện tích của Thiên Bảo Các khá lớn, nhưng bên trong chỉ có một người, là một người đàn ông trung niên. Bạch Văn vừa vào nhà đã lập tức nhiệt tình chào hỏi: - Chú Chương, hôm nay mở cửa sao? - Bạch Văn, thằng nhóc này lại tới làm gì? Chú Chương chẳng khách khí với Bạch Văn chút nào: - Thằng nhóc, chỗ này của chú cũng không có vận khí tốt cho mày đâu. - Chú Chương, chú nói gì vậy? Dĩ nhiên cháu không thể tới đây nhặt lậu rồi. Bạch Văn vừa đưa thuốc cho chú Chương vừa nói: - Là thế này, cháu có một người anh em, muốn bái phỏng ông Chương. Không biết ông Chương có ở đây không? - Bạch Văn, cha chú không phải ai cũng gặp a. Thằng nhóc cháu lại tùy tiện dẫn người tới đây là sao? Chú Chương hơi không vui, tất nhiên hắn cũng thấy Đường Kim. Chẳng qua, hiển nhiên hắn không để Đường Kim vào mắt. Đường Kim thoạt nhìn cũng chẳng lớn là mấy, mà trò đồ cổ này bình thường đều là càng già càng bản lĩnh. - Chú Chương, chú cũng không thể nói như vậy được. Bạch Văn cháu đây làm sao có thể dẫn loạn... Còn chưa nói xong, đã có hai người đi vào Thiên Bảo Các. Đi phía trước là một gã trẻ tuổi chừng hai mươi, nhìn qua cũng bình thường, dường như chẳng có chỗ nào xuất chúng. Mà phía sau hắn thì lại là một người đàn ông trung niên khôi ngô, trên tay nam trung niên này cầm một cái rương, ánh mắt rất sắc bén, tạo cho người ta cảm giác bất phàm. - Nhân thiếu, ngài đã tới! Chú Chương vốn mất kiên nhẫn với Bạch Văn, lúc này lại lập tức nghênh đón, vô cùng cung kính với gã trẻ tuổi kia. - Chú Chương, ông Chương có ở đây không? Nhân thiếu kia tươi cười hỏi. - Có, đang chờ ngài đây. Chú Chương vội vàng nói. - Được, vậy cháu tự vào. Nhân thiếu khẽ gật đầu, ánh mắt lơ đãng lướt qua Đường Kim, sau đó lại đi tiếp vào bên trong. Nhân thiếu và người trung niên kia nhanh chóng vào bên trong. Đường Kim nhìn Bạch Văn một cái, mở miệng: - Chúng ta cũng vào thôi! - Chờ một chút! Chú Chương kia bất mãn, lên tiếng quát lớn: - Ai cho tụi bây vào? - Chú Chương, bọn cháu tìm ông Chương có việc. Nếu ông Chương có ở đây, vậy bọn cháu vào tìm ông, cũng không có vấn đề chứ? Bạch Văn mở miệng nói. - Đầu tiên, lão nhân gia đang tiếp khách quan trọng. Tiếp theo, cho dù lão nhân gia có rảnh, tụi bây muốn gặp cũng phải hẹn trước. Chú Chương hừ nhẹ một tiếng: - Bạch Văn, anh em gì gì của mày muốn gặp cha chú, trước hết cứ để tên lại. Chờ cha chú xong việc, chú sẽ nói với ông một tiếng, xem có muốn gặp hai đứa hay không. - Chú Chương, chú đây là xem thường bọn cháu phải không? Bạch Văn hơi khó chịu: - Chú xem thường cháu cũng được, Bạch Văn cháu cũng chả là cái gì. Nhưng cháu nói với chú, người anh em của cháu cũng không phải người bình thường, chú biết hắn là ai không? - Bạch Văn, đừng ra vẻ như vậy, cho dù là Uông Quốc Uy, nhìn thấy cha chú cũng phải khách khí gọi một tiếng ông Chương! Chú Chương vẻ mặt khinh thường. Đối với hắn, Bạch Văn chỉ là tay mơ mới chơi đồ cổ, hoàn toàn không cần để ý. Uông Quốc Uy không phải ai khác, chính là thư ký thị ủy Ninh Sơn. Chú Chương nói như vậy là nói cho Bạch Văn chú đây không sợ ai hết. - Ý của ông là, cha ông chỉ cần thân phận, không có thân phận là không gặp phải không? Đường Kim cuối cùng cũng mở miệng. Mặc dù trong lòng hắn khó chịu, nhưng vẫn không có mạnh mẽ xộc vào, dù sao còn có việc cầu người. Nhưng bây giờ hắn phát hiện, chú Chương này rõ ràng xem thường hắn, điều này làm hắn hơi khó chịu đựng. - Cậu có thể hiểu như vậy. Chú Chương nhìn Đường Kim khinh thường. Theo hắn thấy, kẻ đi cùng với Bạch Văn thì có thân phận gì được? Hơn phân nửa là đồ cắc ké. - Chú Chương, người anh em của cháu có thân phận... Bạch VĂn có chút không cam lòng. Nhưng hắn còn chưa nói xong, Đường Kim đã ngăn trở: - Đừng nói nữa, nếu nơi này đã thích nói thân phận, vậy tôi cũng đến nhầm rồi. Tôi tới đây, đúng là mất thân phận của tôi. - Còn nhỏ mà khẩu khí cũng lớn thật! Chú Chương cười lạnh một tiếng: - Nếu vậy thì hai người ra ngoài đi. Thiên Bảo các chúng tôi không hoan nghênh người như các người! - Tôi là Đường Kim. Đường Kim không nhanh không chậm nói: - Nói cho cha ông biết, để ông ta tới gặp tôi! Nói xong câu đó, Đường Kim đi ra khỏi Thiên Bảo các. - Chú Chương, cháu nói rồi, người anh em này là người có thân phận. Chú không tin thì tìm người hỏi một chút! Bạch Văn nói vậy, sau đó nhanh chóng ra khỏi Thiên Bảo Các.