Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 322 : Tám phần là uống say
Đầu bên kia điện thoại, Tô Vân Phỉ hình như ngẩn người, sau đó hỏi:
- Đường Kim, bây giờ em lại về ở ký túc xá sao?
- Cô Tô, em đang ngủ trong ký túc xá nè. Nếu cô không uống say, vậy thì em ngủ tiếp.
Đường Kim ngáp một cái, bây giờ hắn chỉ muốn ngủ.
Còn chưa nói xong, Tô Vân Phỉ đã cúp máy.
Đường Kim nhất thời ngẩn người, cô Tô này định làm cái gì? Khó hiểu.
- Xem ra tám phần là uống say.
Đường Kim nói thầm một câu. Ném điện thoại đi, hắn chuẩn bị ngủ tiếp. Mặc dù mỹ nữ lão sư có vóc người rất tốt, nhưng tán gái cũng cần tâm tình, hiện giờ Đường Kim không thích làm việc kia.
Nhưng ngay khi hắn định ngủ một giấc thật ngon, tiếng gõ cửa cộc cộc lại truyền đến.
Đường Kim ngẩn ngơ, sau đó lại lôi điện thoại ra nhìn giờ, phát hiện đã năm giờ sáng, nhất thời hắn cảm thấy không ổn. Chẳng lẽ mỹ nữ lão sư không có uống say, định dựng hắn dậy đi chạy bộ?
Buồn bực nhảy xuống giường, Đường Kim mở cửa ra nhìn, đúng là mỹ nữ lão sư Tô Vân Phỉ đang mặc một thân đồ thể thao đứng đó.
- Cô Tô, thời tiết tốt như vậy, sao cô không ngủ tiếp chứ?
Đường Kim hữu khí vô lực hỏi. Lúc này hắn đã hiểu, vừa rồi Tô Vân Phỉ gọi điện chỉ là để xác định xem hắn có đây hay không.
- Đường Kim, dù là học tiếng Anh hay rèn luyện thân thể thì cũng cần kiên trì bền bỉ. Hiện giờ đã hết kỳ nghỉ, em cũng nên thực hiện lời hứa với cô. Tiếp tục theo cô chạy bộ nào.
Tô Vân Phỉ khẽ mỉm cười.
Nghe Tô Vân Phỉ lại mang lời hứa ra đe dọa, Đường Kim mặc dù buồn bực, nhưng cũng hết cách. Ai bảo ban đầu hắn không cẩn thận bị mỹ nữ lão sư này bẫy chứ?
- Được rồi, cô Tô, chờ em mấy phút.
Đường Kim đành phải đáp ứng, ngày nghỉ kích thích tuyệt mỹ cũng phải kết thúc rồi. Mà cuộc sống của hắn lại bắt đầu khôi phục về giống như trước kỳ nghỉ.
Ninh Sơn mới năm giờ sáng, sắc trời mờ ảo, trên đường gần như chẳng có ai, xe bus giờ này còn chưa xuất phát nữa.
Đoạn đường từ Ninh Sơn Nhị Trung tới công viên Ninh An, hai thân ảnh bắt đầu chậm rãi chạy. Có thể từ vóc người nhận ra đây là một nam một nữ, nếu có ai nhìn thấy, hơn phân nửa cho rằng đây là một cặp tình lữ dậy sớm chạy bộ.
Nhưng thực tế, bọn họ lại là cô trò. Là mỹ nữ lão sư Tô Vân Phỉ nổi danh Ninh Sơn Nhị Trung cùng nam sinh Đường Kim nổi tiếng cả Ninh Sơn Nhị Trung.
Hai người sóng vai chạy chậm, khoảng cách rất gần, từng sợi hương thơm tiến vào trong mũi Đường Kim. Nhưng bây giờ hắn cũng không nghĩ bậy bạ gì, hắn chỉ có buồn bực. Sáng nay, mỹ nữ lão sư này không vùi dập hắn sao? Đến bây giờ, thậm chí nàng còn chưa nói một câu tiếng Anh nào.
Tất nhiên Đường Kim không biết, hiện tại Tô Vân Phỉ đang có tâm sự.
Kể từ khi biết Liêu Hâm và Diêu Hà chết theo cái cách không dám nói ra ngoài kia, Tô Vân Phỉ vẫn lo lắng có chuyện phát sinh. Mà trên thực tế, lo lắng của nàng cũng không có thừa.
Mặc dù cảnh sát muốn kết án qua loa, nhưng người nhà Liêu Hâm cũng có quan hệ. Sau khi bị tạo áp lực, cục cảnh sát Ninh Sơn đành phải lật lại bản án. Mà những người trong phòng bao hôm đó đều nằm trong diện điều tra. Tô Vân Phỉ cũng đã bị gọi tới cục cảnh sát để hỏi chuyện.
Một vài vấn đề cảnh sát đưa ra làm Tô Vân Phỉ dần dần phát hiện, chuyện hôm đó có điều không ổn. Nàng cũng đã từng uống say, nhưng say đến mức quên cả trời trăng như đêm đó thì chưa từng. Mà khi nàng từ chỗ cảnh sát biết được chai rượu bị bỏ thuốc, nàng đã xác định được, đêm hôm đó, chính Liêu Hâm và Diêu Hà đã bẫy nàng, mà nàng thì suýt nữa trúng chiêu.
Sở dĩ nàng bình yên vô sự, hiển nhiên là nhờ Đường Kim tới đón. Mà nàng cũng không khỏi hoài nghi, Liêu Hâm và Diêu Hà chết trùng hợp như vậy, chỉ sợ cũng không có tình cờ.
Mà để nàng thấy ngoài ý muốn là, cảnh sát điều tra lại hỏi thân phận bạn trai nàng. Bởi cảnh sát đã từ miệng những người khác nghe tới nàng được bạn trai đón. Mà khi nàng giải thích người kia không phải bạn trai, mà là học sinh của nàng, cảnh sát lại không tin. Chẳng qua khi nàng nói người kia là Đường Kim, cảnh sát đột nhiên bỏ dở điều tra một cách quỷ dị. Sau đó, nàng cứ thế bình yên vô sự được thả ra.
Sau đó, chuyện cứ như vậy là xong. Nghe nói người nhà của Liêu Hâm và Diêu Hà đang cãi cọ với nhau. Mà cảnh sát cũng đã kết án một lần nữa, vụ này được coi như chuyện ngoài ý muốn.
Tô Vân Phỉ cũng không ngốc. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng căn bản đã nhận định một chuyện, sở dĩ đêm đó nàng không sao, thực tế là nhờ Đường Kim giúp nàng. Mà sở dĩ cảnh sát không gây phiền toái, cũng là vì Đường Kim.
Nhìn Đường Kim một cái, rốt cục Tô Vân Phỉ cũng mở miệng:
- Đường Kim, đêm đó ở KTV, thật cám ơn em.
Mặc dù Đường Kim nói hắn chẳng làm gì cả, nhưng Tô Vân Phỉ vẫn có thể xác định, nếu đêm đó hắn không xuất hiện, hơn phân nửa nàng đã gặp phải chuyện cực kỳ đáng sợ.
- Cô Tô, thân là một mỹ nữ, không được tùy tiện uống say.
Đường Kim thuận miệng đáp một câu:
- Nhưng mà cô cũng không cần cảm ơn em. Nếu cô muốn cảm ơn, sau này đừng gọi em dậy chạy bộ buổi sáng là được.
Tô Vân Phỉ lộ ra một nụ cười động lòng người:
- Đường Kim, cô biết em giúp cô, cho nên, cô nhất định sẽ giúp em học tốt môn tiếng Anh.
Đường Kim lại buồn bực, mỹ nữ lão sư này đúng là lấy oán trả ân a. Biết thêm đêm đó cho nàng thử chút xuân dược.
Mà mấy phút sau, chuyện buồn bực nhất đã xảy ra. Mỹ nữ lão sư bắt đầu dùng tiếng Anh vùi dập hắn.
Chịu vùi dập hơn nửa giờ, rốt cuộc Đường Kim và Tô Vân Phỉ cũng chạy về Ninh Sơn Nhị Trung. Giống như trước đây, Tô Vân Phỉ tiếp tục chạy vào trong trường, còn Đường Kim thì ngừng lại.
Đang chuẩn bị đi ăn sáng, một chiếc Porsche quen thuộc lại xuất hiện trong tầm mắt. Đường Kim ngẩn ra, bé ngốc lại tới trường học rồi?
Porsche dừng bên cạnh Đường Kim. Cửa xe mở ra, một đôi tuyệt sắc mỹ nữ là mẹ con nhưng nhìn như chị em cùng xuống xe. Chính là Tần Khinh Vũ và Tần Thủy Dao.
- Đường Kim, dì đang định gọi cho cháu. Dao Dao giao cho cháu nhé.
Tần Khinh Vũ khẽ mỉm cười với Đường Kim. Có lẽ vì sự kiện sát thủ đã qua, hiện giờ Tần Khinh Vũ đã rạng rỡ hơn nhiều.
- Đi thôi, hôm nay vẫn còn kịp tập thể dục buổi sáng đó!
Hiện giờ tâm tình của Tần Thủy Dao khá tốt. Thúc giục Đường Kim một câu, nàng chạy trước vào trường học.
Đường Kim đành phải vào theo, đưa nàng tới sân vận động trường, hắn lập tức rời đi. Sát thủ không còn, hắn tất nhiên không cần ở bên bảo vệ nàng nữa.
Lại ra khỏi cổng trường, Đường Kim đi về phía phòng bếp. Song, chân vừa mới nhấc, điện thoại của hắn lại vang lên. Vừa lấy ra nhìn, lại là số điện thoại không rõ.
- Đường Kim tiên sinh, chúng ta có phiền toái. Ở thành phố Ninh Sơn vẫn còn một sát thủ!
Điện thoại vừa nhận, đầu bên kia đã truyền tới thanh âm hơi vội vàng của Rogge.
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
501 chương
18 chương
120 chương
27 chương
60 chương