- Nói nhảm, tôi cũng không muốn để cậu bảo vệ cả đời! Tần Thủy Dao tức giận nói. - Tôi cũng không muốn bảo vệ cậu cả đời. Đường Kim ngáp một cái: - Đáng tiếc a, tôi đã nghĩ cẩn thận, cho dù tôi có thể dạy cậu vài thứ, nhưng vẫn không thể nào dạy cậu phòng thân. Cho dù cậu luyện vài năm thì cũng chưa chắc lợi hại bằng chị Khinh Vũ bây giờ. Nhưng chị Khinh Vũ cũng không đủ năng lực tự vệ, cho nên... tôi cảm thấy cậu cũng không cần phí thời gian. - Ê, vậy sao cậu lợi hại như vậy? Tần Thủy Dao có chút không phục. - Bởi vì tôi là thiên tài. Đường Kim nghiêm trang nói: - Tôi là thiên tài có một không hai. Mặc dù cậu cũng có một không hai, nhưng là một bé ngốc có một không hai, làm sao mà sánh với tôi được? - Cậu mới là thằng ngốc có một không hai! Tần Thủy Dao thật sự tức giận: - Không dạy thì không dạy, tôi không thèm! Đường Kim không nói gì, thật ra hắn cũng muốn dạy Tần Thủy Dao một chút bản lãnh phòng thân. Nhưng vấn đề ở chỗ, không phải cứ muốn là dạy được. Không phải ai cũng có thể chất đặc thù như Tống Oánh, cũng không phải ai sinh ra cũng đã có một loại nội công đặc thù giống như hắn. Muốn Tần Thủy Dao trong thời gian ngắn có năng lực tự vệ, gần như là không thể nào, trừ phi có thứ phụ trợ đặc biệt. Độc dược cũng là thuốc, thật ra mặc dù Đường Kim không phải là bác sĩ, nhưng hắn cũng biết rất nhiều. Sư phụ Đường Môn của hắn tinh thông đủ mọi thứ, chỉ tiếc, theo hắn biết, trong đó không có thứ gì giúp người thường trở thành cao thủ cả. Nhưng hắn còn nhớ Đường Môn từng nói qua, có vài thứ đặc biệt có thể giúp người bình thường trong thời gian ngắn trở nên bất phàm. Nhưng hiển nhiên, Đường Môn không biết cách luyện chế thứ đó, mà dĩ nhiên Đường Kim cũng không biết. Thấy Đường Kim không nói lời nào, Tần Thủy Dao lại càng cho là Đường Kim không muốn dạy nàng, nhất thời trở nên khó chịu. Cho đến khi ăn xong bữa trưa, Tần Thủy Dao vẫn còn ấm ức, sau đó quyết định không đi xem phim nữa: - Tôi đến quảng trường giải sầu! Cho nên, hơn một giờ trưa, Đường Kim và Tần Thủy Dao xuất hiện ở quảng trường Ninh Sơn. Hôm nay quảng trường cũng khá náo nhiệt, không ít già trẻ lớn bé du ngoạn ở đây. Tần Thủy Dao trực tiếp tìm một cái ghế dài ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại ra chơi game. - Bé ngốc, cậu không thể ở nhà chơi game sao? Đường Kim bên cạnh bắt đầu buồn bực, thế này cũng quá nhàm chán a! - Không phải cậu muốn bắt sát thủ sao? Quảng trường nhiều người, không phải sát thủ có thể dễ dàng trà trộn sao? Tần Thủy Dao không ngẩng đầu, đang cầm điện thoại chơi đấu địa chủ. - Được rồi, cậu chơi game, tôi ngắm mỹ nữ. Nhìm xem có thể thuận tiện cua được bé nào không. Đường Kim ngáp một cái: - Trai đẹp mà bi kịch như tôi đúng là hiếm có khó tìm a. Một mình lẩm bẩm bạn gái tên - Mỗi ngày bé ngốc ở kề bên - Chỉ cầu Như Lai hay Ngọc Đế - Chỉ cần tiên nữ là sướng rên! (DG: Ta đang làm thơ sao )- Còn tiên nữ cơ? Không bằng để họ ban cho cậu "thần nữ" đi, là gái siêu xấu có bệnh "thần" kinh đó! Tần Thủy Dao tức giận nói. Đường Kim lại đột nhiên sáng cả mắt, bộ dạng hưng phấn: - Rốt cuộc Như Lai Ngọc Đế cũng đáp ứng rồi, tiên nữ của tôi đã xuất hiện! Tần Thủy Dao không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn một chút. Trước nhìn Đường Kim, phát hiện hắn đang hưng phấn nhìn cách đó không xa, sau đó nàng nhìn theo hắn, nhất thời ngây ngốc. Kia... tên lưu manh này thật sự tìm thần tiên đòi một tiên nữ mà cũng được đáp ứng hả? Cách đó hơn mười mét có một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi, một thân váy dài thuần trắng, da dẻ thật tốt, đến Tần Thủy Dao cũng có chút hâm mộ. Hơn nữa dáng người cao gầy nhưng đường cong lại hoàn mỹ vô khuyết, cả ngũ quan tinh xảo hợp thành khuôn mặt tuyệt mỹ không tỳ vết kia nữa. Mỹ nữ mặc đồ trắng này, thật sự phải dùng từ tiên nữ để hình dung. - Thất tiên nữ, bên này, Đổng Vĩnh ở đây nè! Lúc này Đường Kim lại vẫy tay với tiên nữ mặc váy trắng, lớn tiếng la lên. Hắn hô câu này khiến không ít người liếc xéo. Tần Thủy Dao nhất thời muốn đào hố chôn tên này đi, tên lưu manh này làm loạn gì vậy? Còn thất tiên nữ với Đổng Vĩnh? Người khác nghĩ hắn bị thần kinh không tính, không chừng sẽ coi nàng là người thần kinh theo. Ai bảo nàng ngồi cùng hắn chứ? Chẳng qua, làm cho người khác và Tần Thủy Dao đều buồn bực chính là, tiên nữ váy trắng kia lại nhìn Đường Kim. Đầu tiên nàng ngẩn người, sau đó khuôn mặt trắng nõn kia trở nên đỏ ửng. Cuối cùng, nàng thật sự đi tới chỗ hắn. - Cậu không về nhà ăn tết sao? Tiên nữ váy trắng này chính là mỹ nữ y tá Kiều An An ở bệnh viện trung tâm. Với bé trai từng đùa giỡn mình trong bệnh viện này, ấn tượng của Kiều An An rất là sâu a. Bởi vì... tên này không chỉ tự xưng Đổng Vĩnh đến diễn trò với thất tiên nữ nàng, mà còn tặng nàng một bó hoa hồng xanh, rồi từ đó mất dạng, cũng không tới bệnh viện tìm nàng nữa. - Thất tiên nữ không về nhà, sao mà Đổng Vĩnh ăn tết được chứ? Đường Kim cười hì hì một tiếng. - Hai người quen nhau? Tần Thủy Dao bên cạnh có chút sững sờ, không nhịn được hỏi một câu. Trong lòng nàng lại đang oán thầm, tên lưu manh Đường Kim này không phải cả ngày đi la liếm mỹ nữ đấy chứ? Nếu không sao hắn quen được nhiều người đẹp vậy? - Chào em, chị là Kiều An An. Kiều An An cười với Tần Thủy Dao, có chút khách khí bắt chuyện. - Em là Tần Thủy Dao, chào chị. Nhưng tốt nhất chị nên tránh xa tên lưu manh Đường Kim này ra, tên này không có ý tốt với chị, đến lúc đó chị sẽ gặp chuyện không may đó. Tần Thủy Dao không chút lưu tình làm bẽ mặt Đường Kim. Kiều An An hé miệng cười tủm, không nói gì. - Mẹ nuôi! Lúc này, một thanh âm thanh thúy truyền đến từ nơi không xa. Theo thanh âm này, một cô bé chạy tới, cô bé thoạt nhìn chừng năm sáu tuổi, mặc một thân váy công chúa màu hông, tết hai bím tóc. Nàng rất xinh, lại thật đáng yêu, hai mắt to, lại làm Đường Kim nhớ tới cặp mắt to tròn của Tiểu Đậu Nha. - Mẹ nuôi! Lúc này, lại một thanh âm thanh thúy khác truyền đến. Đường Kim vô thức nhìn thoáng qua, nhất thời sửng sốt. Sao còn có một cô bé giống như đúc nữa vậy? - Mẹ nuôi! - Mẹ nuôi! Tiếp theo, lại hai âm thanh thanh thúy nữa truyền tới cùng lúc. Lần này thì Đường Kim choáng thật rồi, bên cạnh Kiều An An thoáng chốc có thêm bốn tiểu cô nương! Là bốn cô bé lớn lên giống nhau như đúc, mặc trang phục cũng giống nhau luôn! Tần Thủy Dao cũng trợn mắt há hốc mồm. Đây... đây là sinh tư? - Thất tiên nữ, lúc chị hạ phàm thuận tiện trộm mấy tiểu tiên nữ xuống đây sao? Thật lâu sau, Đường Kim mới ngạc nhiên hỏi Kiều An An. Một cô bé xinh đẹp thì thật đáng yêu, nhưng bốn cô bé xinh đẹp giống nhau như đúc đứng một chỗ... vậy thì hơi quỷ dị. Kiều An An đang định nói gì, bốn tiểu cô nương lại đột nhiên chạy tới trước mặt Đường Kim, bốn miệng một lời, cùng phát ra thanh âm thanh thúy: - Cha nuôi!