Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 261 : Tôi uy hiếp ông đó
- Bé ngốc, với trí thông minh của cậu, chắc không hiểu được quan hệ của bọn tôi đâu.
Tống Oánh còn chưa trả lời, Đường Kim đã tranh trước:
- Cho nên, cậu đừng nên hỏi.
Dường như không muốn quá đả kích Tần Thủy Dao, Đường Kim lại lưu luyến thu tay lại, đồng thời nói với Tống Oánh:
- Em lên lầu đi, không cần theo anh. Anh ở đây chờ người, lát nữa lại đi.
- Vâng.
Tống Oánh vẫn nghe lời như vậy, nàng rời khỏi người Đường Kim, thân ảnh vô cùng xinh đẹp từ từ biến mất.
Tần Thủy Dao nhìn chằm chằm Đường Kim, vẻ mặt như muốn cắn hắn một phát.Ánh mắt Đường Kim lại nhìn ra cửa, một thân ảnh cao lớn đứng đó, chính là Lạc Trần.
- Vào đi.
Đường Kim thản nhiên nói.
Lạc Trần đi tới, nhìn Tần Thủy Dao một cái, sau đó mới nhìn Đường Kim:
- Tìm tôi có việc gì?
- Nhiệm vụ lần trước, anh làm cũng không tệ. Mặc dù hơi lâu, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành.
Đường Kim không chút hoang mang nói:
- Hiện tại, tôi muốn giao cho anh một nhiệm vụ khác.
- Nhiệm vụ gì?
Lạc Trần thở phào nhẹ nhõm, hắn còn đang lo mình giết nhầm người chứ.
- Biết cô ấy không?
Đường Kim chỉ chỉ Tần Thủy Dao.
- Biết, là Tần Thủy Dao.
Lạc Trần thật sự có biết.
- Rất tốt, nhiệm vụ kế tiếp của anh, chính là đuổi giết cô ấy hàng ngày.
Đường Kim không chút hoang mang nói.
- Cái gì?
Tần Thủy Dao sửng sốt, sau đó nổi giận:
- Đường Kim thúi, cậu có ý gì? Cậu tìm người tới giết tôi?
Lạc Trần hơi nghi ngờ, chần chừ một chút, hắn liền hỏi:
- Còn yêu cầu gì khác không?
- Anh có biết liên minh thích khách không?
Đường Kim hỏi.
- Biết.
Lạc Trần trả lời ngay.
- Vậy anh biết liên minh thích khách đang treo giải mười triệu đô để giết cô ấy không?
Đường Kim tiếp tục hỏi thăm.
Lạc Trần hơi do dự một chút, vẫn gật đầu:
- Vừa biết không lâu.
- Vậy chắc anh hiểu, sắp tới sẽ có rất nhiều sát thủ nhằm vào cô ấy.
Đường Kim duỗi lưng một cái:
- Mấy ngày nữa, có lẽ sẽ có mười mấy sát thủ muốn giết cô ấy. Mà tôi hy vọng anh có thể là một trong số đó. Từ góc độ của một sát thủ, anh tận lực tìm kiếm cách ám sát. Mà trong quá trình này, tôi tin rằng anh có thể phát hiện không ít đồng nghiệp. Mà việc anh cần làm, chính là nói vị trí của những đồng nghiệp này cho tôi biết.
- Tôi hiểu rồi.
Lạc Trần hồi đáp.
Hơi chần chừ một lát, hắn vẫn hỏi một câu:
- Tôi có phải thực sự đuổi giết cô ấy không?
- Nếu anh cảm thấy sống khổ quá, vậy cứ làm thế đi.
Đường Kim không chút hoang mang nói.
Đây là uy hiếp trần trụi, nhưng cũng làm Lạc Trần hiểu, cái gọi là đuổi giết, chẳng qua là ngụy trang. Nếu hắn động thủ thật, vậy chỉ có hắn chết sớm mà thôi.
- Nhớ kỹ số của tôi, phát hiện tung thích bất kỳ sát thủ nào cũng phải nói cho tôi biết.
Đường Kim lại nói.
Lạc Trần gật đầu đáp ứng, hắn cũng không làm khác được, nếu hắn không đồng ý, tám phần hắn sẽ trở thành sát thủ đầu tiên bỏ mạng ở Ninh Sơn này.
- Anh có thể yên tâm, tôi sẽ không bắt anh làm không công. Nếu lần này hoàn thành nhiệm vụ, nhất định anh sẽ nhận được chỗ tốt không tưởng được.
Rốt cục Đường Kim vẫn phải ném ra một viên kẹo ngọt.
Lạc Trần trầm mặc một chút, sau đó mở miệng nói:
- Thật ra, anh có thể bái phỏng Cửu thúc một lần. Vũ khí của sát thủ nhiều khi lại được bố trí ở nơi ám sát. Tôi tin rằng, sẽ có một vài sát thủ liên lạc với Cửu thúc, để Cửu thúc an bài vài chuyện cho bọn chúng.
- Biết rồi, tôi sẽ bái phỏng lão già kia một chút.
Đường Kim gật đầu, sau đó ngáp một cái:
- Cậu có thể đi, tối nay nghỉ ngơi đã, ngày mai bắt đầu làm việc.
- Được.
Lạc Trần gật đầu, xoay người đi mất.
Chờ Lạc Trần biến mất, Đường Kim cũng đứng lên:
- Bé ngốc, chúng ta cũng đi thôi.
- Đi đâu?
Tần Thủy Dao lại hỏi:
- Có phải tìm Cửu thúc gì đó không?
- Đưa cậu về nhà.
Đường Kim lắc đầu:
- Còn về lão già kia, tự tôi đi là được.
- Sao không cho tôi đi?
Tần Thủy Dao có chút mất hứng:
- Cậu còn mang tôi đi nhìn cậu tán tỉnh cô gái khác, chẳng lẽ còn có chuyện gì khó nói hơn chắc?
- Cậu thích đi thì đi vậy.
Đường Kim cũng lười đôi co với Tần Thủy Dao, chẳng qua chỉ cảm khái một câu:
- Đi đâu cũng phải dẫn theo hôn thê xinh đẹp, thật là bi kịch a!
----Tiểu viện của Cửu thúc. Cửu thúc một mình ngồi xe lăn, không biết đang suy ngẫm về nhân sinh phong phú của lão, hay là đang lo lắng vì tương lai sắp tới đây?
- Ông chính là Cửu thúc?
Trong viện đột nhiên xuất hiện một đôi nam nữ.
- Đường Kim?
Sắc mặt Cửu thúc biến hóa, mặc dù lần đầu gặp mặt, nhưng lão nhìn cái là nhận ra Đường Kim, bởi lão đã nhìn ảnh chụp Đường Kim rất nhiều lần.Ánh mắt nhìn sang thiếu nữ, sắc mặt Cửu thúc lại thay đổi một lần nữa:
- Tần Thủy Dao?
- Lão già, ông biết tôi là tốt rồi.
Đường Kim nhìn Cửu thúc:
- Ngay cả Lạc Trần cũng biết liên minh thích khách treo giải cái mạng của tôi, vậy chắc ông cũng sớm biết rồi.
- Đường Kim, cậu tìm tôi có chuyện gì?
Cửu thúc nhanh chóng tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi.
- Tôi nghe nói, có vài sát thủ sẽ liên lạc với ông, yêu cầu của tôi rất đơn giản, lúc bọn chúng liên lạc với ông, ông nói vị trí của chúng cho tôi là được.
Đường Kim không nhanh không chậm nói.
- Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ là ông lão ngồi xe lăn, không làm được chuyện đó đâu.
Cửu thúc thản nhiên nói.
- Lão già, đừng chơi trò đó với tôi!
Đường Kim rất không kiên nhẫn:
- Ban dầu ông giúp Lâm Tuấn Hùng tìm ba tên cướp tới bắt cóc Tần Thủy Dao, sau đó lại giúp Lâm Quốc Binh tìm sát thủ tới giết tôi. Ông đừng cho là tôi không biết, tôi cho ông sống đến bây giờ, là vì không có tâm tình để ý đến ông. Nhưng lần này, nếu ông không làm theo lời tôi nói, tôi đảm bảo ông đến xe lăn cũng không được ngồi nữa đâu!
- Đường Kim, cậu đang uy hiếp tôi đó sao?
Giọng nói của Cửu thúc mang theo tức giận mơ hồ. Mấy ngày nay, lão liên tiếp bị uy hiếp, làm lão rất là căm tức.
- Ông nói đúng, tôi uy hiếp ông đó!
Giọng nói của Đường Kim lạnh lẽo:
- Mỗi một sát thủ tới Ninh Sơn, tôi sẽ chiêu đãi bọn chúng thật tốt. Nếu bọn chúng trước khi chết nói cho tôi biết, bọn chúng đã từng liên lạc qua với ông, mà ông lại không báo cho tôi... Tôi nhất định sẽ cho ông xuống đất mà gặp lại bọn chúng!
- Người trẻ tuổi, làm việc đừng quá kiêu ngạo. Cửu thúc tôi đây lăn lộn cũng không phải ngày một ngày hai, hạng người gì cũng từng...
Ngữ điệu của Cửu thúc bất giác cao hơn. Nhưng lão còn chưa nói xong, Đường Kim đã thò tay nhấc lão khỏi xe lăn, sau đó ném xuống đất, tiện tay cầm xe lăn, vặn một cái, xe lăn đã chia năm xẻ bảy.
Ném năm bảy mảnh xe lăn lên trên người Cửu thúc, Đường Kim lạnh lùng nhìn lão:
- Chớ có cậy già lên mặt, có thể ông đã gặp qua rất nhiều người, nhưng ông chưa từng gặp phải tôi. Nếu ông không muốn cho tôi sống an lành, vậy tôi sẽ cho ông không sống nổi nữa!
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
501 chương
18 chương
120 chương
27 chương
60 chương