Đường Kim không khỏi ngáp một cái: - Có lầm không thế? Sao bọn chúng tới nhanh như vậy được? - Bọn chúng lựa chọn thời cơ mà chúng ta không thể tưởng được, nhưng cũng là thời cơ tốt nhất. Hiển nhiên Ninh Tâm Tĩnh cũng trở tay không kịp: - Lúc trước chúng ta nhận được tin tức, bọn chúng sẽ động thủ trong dịp quốc khánh. Nhưng bọn chúng lại làm từ trước, hơn nữa lại chọn trường học làm mục tiêu. Hôm nay là ngày trước kỳ nghỉ, trường học bình thường cũng không bảo vệ nghiêm mật, hôm nay lại nhiều phụ huynh ra vào, phần tử khủng bố trà trộn cũng tương đối đơn giản. - Được rồi, tôi đi giải quyết bọn chúng. Đường Kim duỗi lưng một cái: - Huấn luyện viên Ninh, muốn chết hay sống? ----Sắp tới kỳ nghỉ, ngày mai đã là trung thu. Cả thành phố Ninh Sơn đều chuẩn bị đón ngày lễ, nhưng, sự kiện bắt cóc con tin không chỉ làm cho vài chục gia đình khủng hoảng, mà cả phạm vi thành phố Ninh Sơn đều vì nó mà chấn động. Có lẽ là không muốn tạo ra sự khủng hoảng quá lớn, mặc dù tin tức đã lộ ra, nhưng phía chính phủ vẫn giải thích là vụ bắt cóc con tin, mà không nói đó là một vụ khủng bố. Mà trưởng cục công an thành phố Nhâm Chính Kiệt đã tự mình dẫn người tới Ninh Sơn Nhị Trung, võ cảnh, đặc công cũng đều đã tới. Ngoại trừ học sinh lớp 7/5 bị bắt cóc, những thầy trò khác trong trường đều đã sơ tán hết. Cảnh sát bao vây khu phòng học, nhưng thực tế, bọn họ lại chẳng có biện pháp nào. Đối phương căn bản không đàm phán, mà cường công thì lại càng không thể. Mỗi phòng học trong Ninh Sơn Nhị Trung đều trang bị camera, mà bây giờ, trong phòng bảo vệ của trường, Nhâm Chính Kiệt đang quan sát tình huống bên trong qua đó. Trong tay ba phần tử khủng bố đều có súng, trong đó còn có một khẩu súng máy bán tự động. Dù cường công bằng cách nào thì cũng không đảm bảo an toàn cho học sinh được. - Nhâm Chính Kiệt, có cách nào không? Một người đi vào, đó chính là thị trưởng Hạ Ngọc Thư. Chuyện lớn như vậy, Hạ Ngọc Thư cũng phải tự thân ra mặt. - Thị trưởng Hạ, chúng tôi sẽ cố hết sức cứu bọn trẻ ra: Nhâm Chính Kiệt nói. - Tôi không cần làm hết sức, tôi cần nắm chắc 100%, không một ai bị tổn thương cả! Hạ Ngọc Thư quát: - Sắp tết trung thu rồi, bọn chúng vốn phải được về đoàn viên với cha mẹ, chẳng lẽ ông muốn tôi nói với cha mẹ chúng rằng, vì chúng ta vô dụng nên bọn trẻ không thể về được nữa hay sao? - Thị trưởng Hạ, tình huống thực sự không lạc quan... Nhâm Chính Kiệt thấp giọng nói, hắn cũng không muốn bọn trẻ gặp chuyện không may, nhưng hắn lại không dám đảm bảo. Trước đó, thành phố Ninh Sơn chưa bao giờ gặp khủng bố tập kích, cục thành phố cũng không có đội chống khủng bố đặc biệt, thậm chí còn chưa từng xử lý vụ nào thế này. Hiện giờ cũng chỉ có thể xử lý như những vụ bắt cóc thông thường. Nhưng đối phương không đàm phán, cường công cũng không cách nào đảm bảo an toàn cho học sinh. Nhâm Chính Kiệt không dám hạ lệnh cường công, đến lúc xảy ra chuyện, hắn không chịu nổi trách nhiệm này. - Thật sự hết cách? Sắc mặt Hạ Ngọc Thư âm trầm. - Đối phương cự tuyệt đàm phán, chúng ta thật sự bó tay. Nhâm Chính Kiệt bất đắc dĩ nói. - Bởi vì bọn chúng không phụ trách đàm phán. Một thanh âm truyền đến từ cửa: - Ba tên này chỉ phụ trách bắt cóc con tin, đàm phán do người khác tiến hành. Mà đối tượng đàm phán cũng không phải các ông. Hạ Ngọc Thư và Nhâm Chính Kiệt xoay người, sau đó lại thấy một người phụ nữ đẹp nhưng có sẹo trên mặt. Đang định hỏi thăm, người phụ nữ lại lấy ra giấy chứng nhận: - Tôi là Ninh Tâm Tĩnh, chỗ này do chúng tôi tiếp nhận. Hai người vừa nhận giấy chứng nhận, sắc mặt đều hơi đổi. Sau đó giọng nói hơi vui mừng, đồng thời đáp: - Được. Ninh Tâm Tĩnh nhìn tình huống camera, sau đó lấy điện thoại, gọi một cú: - Cửa trước giao cho cậu, cửa sau để tôi. Trước đừng hành động, tôi lập tức tới ngay. Đường Kim nhận được điện thoại, giờ phút này đã đi tới một chỗ không xa khu phòng học, hắn lười biếng nói một câu: - Huấn luyện viên Ninh, chị cũng không cần tới, một mình tôi làm cũng được. Cúp điện thoại, Đường Kim lại bị người ngăn cản: - Tiểu đệ, em tới đây làm gì? - Chị Thanh, chị quá vất vả, cho nên em tới giảm nhẹ gánh nặng cho chị. Đường Kim nhìn cảnh sát chân dài xinh đẹp trước mặt, cười hì hì nói. - Tiểu đệ, đừng làm bừa nữa, bên trong đang có ba tên biến thái bắt cóc năm mươi học sinh đó! Đường Thanh Thanh nhìn bốn phía một cái, sau đó hạ giọng: - Em có thể giải quyết bọn chúng hay không? - Chị Thanh, em đến là để giải quyết bọn chúng, vậy thì chị có thể xong việc sớm rồi. Đường Kim nhìn Đường Thanh Thanh, bộ dạng rất chân tình: - Em cố ý tới vì chị, phải nhớ kỹ nha! Vừa nói xong, Đường Kim đột nhiên biến mất, Đường Thanh Thanh lại sửng sốt, tiểu đệ cố ý đến vì nàng thật sao? Mà giờ khắc này, đám người Hạ Ngọc Thư Nhâm, Nhâm Chính Kiệt đang quan sát qua camera lại phát hiện ra thêm một người. - Đường Kim? Hạ Ngọc Thư và Nhâm Chính Kiệt cùng lúc nhận ra. Mà sắc mặt Ninh Tâm Tĩnh thì biến hóa, Đường Kim đang làm cái gì vậy? Ba phần tử khủng bố cầm súng đang trong phòng học, Đường Kim lại như không công kích gì bọn chúng, mà lại đi lên bục giảng, cười rạng rỡ với năm mươi học sinh đã bị dọa đến sắc mặt tái nhợt kia: - Chào các bạn học, tôi thay giáo viên của các bạn tuyên bố, các bạn đã được nghỉ, giờ về nhà đi nha! Một đám học sinh nhìn nhau, không ai dám nói chuyện. Có mấy người nhìn về phía tên cầm súng, lại ngạc nhiên phát hiện, mấy tên kia không có phản ứng gì, như tượng gỗ đứng chết trân nơi đó. - Đừng sợ, đây chỉ là một buổi diễn tập, không tin sao? Thật ra bọn họ không nổ súng đâu. Đường Kim cười hì hì một tiếng, đi tới bên cạnh tên cầm súng trường. Đưa tay cầm súng của hắn, tiện tay ném lên bàn giáo viên: - Nhìn đi, hắn thành thật đưa súng cho tôi nè? Đáng tiếc, những học sinh này vẫn không dám động. Đường Kim chỉ đành lấy hết súng của hai người còn lại, đặt lên bàn giáo viên: - Nhìn xem, súng đều ở đây, có ai muốn nghịch thử không? Một học sinh gần cửa đột nhiên nhảy lên, chạy ra ngoài phòng học. Mà sau khi thấy hắn chạy thoát, phòng học lập tức loạn một bầy, tất cả đều chen chúc lao ra ngoài. - Ê, không có ai muốn nghịch súng thật sao? Đường Kim thất vọng la một câu. Đáng tiếc, chờ hắn nói xong thì trong phòng đã trống trơn, chỉ còn lại ba phần tử khủng bố không nhúc nhích kia, còn có giáo viên Nghiêm Tứ Minh bị thương ngã dưới đất. Trong phòng giám sát, mọi người mấy mặt nhìn nhau. Mặc dù bọn họ nhìn thấy hết, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng hiểu gì. Hạ Ngọc Thư và Nhâm Chính Kiệt thậm chí còn hoài nghi, chẳng lẽ đúng như Đường Kim nói, chỉ là một buổi diễn tập thôi sao?