- Đậu xanh, là Đường Kim áp trục? Không ít người kinh ngạc. Mà lại có rất nhiều người thoải mái: - Hóa ra là Đường Kim, có thể chặn đứng Hàn Tuyết Nhu và Tần Thủy Dao, hình như cũng chỉ có tên đó. - Thì ra Đường Kim cũng muốn biểu diễn a! Liễu Nguyệt đang ngồi cùng Tần Khinh Vũ. Trên thực tế, lúc này, Tần Thủy Dao cũng ở bên cạnh nhìn. - Chẳng lẽ tiết mục của chúng có thể được giải nhất? Tô Vân Phỉ lại nhớ tới Đường Kim từng nói, tiết mục áp trục thường không giống bình thường. Không có diễn tập qua, Vương Cầm và Trương Tiểu Bàn lại cho tiết mục của Đường Kim áp trục, vậy tiết mục này chắc chắn có gì đó đặc biệt. Nhưng lại càng nhiều người mê hoặc, ba lê trên piano? Củ lạc giòn tan? Màn che kéo ra, ánh đèn tập trung giữa sân khấu. Nơi đó có một chiếc piano, đồng thời còn có một nam sinh mặc áo đuôi tôm. Nhìn kỹ, chẳng phải là Đường Kim sao? - Con hàng này vừa ăn diện đã thành ra dạng chó hình người thế nhỉ! Có người nói thầm một câu. Liễu Nguyệt bên kia cũng cười nhẹ một tiếng: - Dao Dao, hôn phu này của cháu, cũng đẹp trai dã man nhỉ. Tần Thủy Dao lại đột nhiên phun ra một câu: - Mình biết sắc lang thối tha này vì sao lại phải đánh cuộc rồi. - Đánh cuộc? Tần Khinh Vũ có chút kỳ quái: - Dao Dao, các con đánh cuộc cái gì? - A, không có gì. Tần Thủy Dao vội vàng nói. Mặc dù Tần Khinh Vũ nghi ngờ, nhưng cũng không truy vấn nữa, chỉ nhìn lên sân khấu. Mà những người khác cũng đang nhìn Đường Kim, nghĩ thầm chẳng lẽ thằng này định đánh đàn? Đúng lúc này, một nữ sinh mặc đồ múa ba lê trắng điểm mũi chân, giẫm bước múa ba lê duyên dáng, chạy về phía Đường Kim. Nữ sinh rất đẹp, mặc dù không gợi cảm như Hàn Tuyết Nhu hay kinh diễm như Tần Thủy Dao. Nhưng giờ phút này, một thân trang phục của nàng lại làm người ta cảm thấy nàng cũng chỉ kém hai người kia đôi chút. - Là Tiếu Thiền! Lập tức có người nhận ra. - Tiếu Thiền mặc như hôm nay nhìn thật đẹp a! Có người than thở. - Duyên phận với mỹ nữ của Đường Kim thật nghịch thiên a! Có người hâm mộ. Cũng có người khinh bỉ: - Móa, đây là ba lê trên piano? Cùng lắm coi như ba lê cạnh piano thôi! Người này đang khinh bỉ Đường Kim, Tiếu Thiền đã đi tới bên cạnh hắn, nàng đưa tay phải trắng nõn mảnh khảnh ra, Đường Kim ngầm hiểu vươn tay trái, kéo nàng lại. Sau đó, thân thể mềm mại của nàng nhảy bật lên! Thân thể Tiếu Thiền nhảy cao hơn một mét, có người lên tiếng kinh hô. Một giây sau, toàn trường đều ngây người, mỗi người đều mở to mắt, vô số người tự hỏi, họ không nhìn lầm đấy chứ? Rất nhanh, họ đã xác định được rằng mình không nhìn nhầm. Tiếu Thiền thật sự đang đứng giữa không trung, nghiêm khắc mà nói thì là đứng trong lòng bàn tay của Đường Kim! Song, Tiếu Thiền cũng không chỉ đứng im, nàng đang xoay tròn trong không trung. Mà lúc này Đường Kim đưa một tay khác ra, mà Tiếu Thiền lại lấy hai tay hắn làm điểm tựa, nhảy múa trong không trung! - Đây là Chưởng Trung Vũ a! - Tuyệt kỹ của Triệu Phi Yến trong truyền thuyết a! - Đây... này... quá nghịch thiên a!... Vô số người không nhịn được đứng dậy, đến lúc này, mọi người đều cảm thấy, tiến mục này để áp trục quả là danh xứng với thực. Chỉ riêng màn Chưởng Trung Vũ này đã đủ áp đảo tất cả tiết mục trước đó rồi. - Đường Kim thúi, lại còn có một chiêu như vậy! Tần Thủy Dao thấp giọng nguyền rủa. Mà ở một chỗ khác, Hàn Tuyết Nhu cũng đang quan sát, sắc mặt biến ảo không ngừng. Nàng đột nhiên nghĩ đến vụ cá cược với Đường Kim, hình như nàng thua rồi. Vậy... chẳng phải nàng phải mặc hắn muốn làm gì thì làm sao? - Sắc lang, chắc chắn đã sớm lên kế hoạch bẫy mình. Hàn Tuyết Nhu thầm nghĩ. Trong đại sảnh đột nhiên một mảnh kinh hô, bởi vì mọi người đột nhiên thấy, Tiếu Thiền đang nhảy múa trên không trung, lại giẫm vào chỗ trống, rơi xuống. - Đường Kim, mau ôm lấy Tiếu Thiền! Có người không nhịn được la lên một câu. Nhưng sau một giây, bọn họ lại phát hiện, một bước này của Tiếu Thiền không phải bước hụt, mà là giẫm lên piano bên cạnh. - Hoàn hảo, giẫm hỏng bản nhạc cũng không sao, người không bị gì là được. Không ít người nói thầm. - Đinh! Mũi chân Tiếu Thiền giẫm lên piano lại dị thường ổn định, nàng lại tay trong tay với Đường Kim, hai chân nhanh lẹ giẫm trên phím đàn. Mỗi chuỗi âm tiết động lòng người phát ra, nhìn Tiếu Thiền đang múa ba lê trên piano, toàn trường lại bị trấn trụ lần nữa. Ba lê trên Piano, thì ra bây giờ mới thực sự là ba lê trên piano, mà không chỉ là ba lê đơn thuần. Tiếu Thiền vừa múa, lại vừa đánh ra một khúc nhạc! Thần kỹ! Thực sự là thần kỹ! Cho dù là Triệu Phi Yến tái thế cũng phải cam bái hạ phong. Dù là Chưởng Trung Vũ, hay là ba lê trên piano, cả dùng ba lê đánh đàn, mỗi một mục đều là thần kỹ kinh thế. Mà bây giờ, Tiếu Thiền đang hợp nhất cả ba thứ đó. Đó không chỉ là thần kỹ, mà là thần tích! Toàn trường im ắng không tiếng động, không ai mở miệng, mỗi người đều mở to mắt, muốn nhìn rõ một màn này một chút. Khúc nhạc động lòng người, có chút ưu thương, mà Tiếu Thiền múa ba lê trên phím đàn lại dần dần biến thành vũ đạo hai người. Thỉnh thoảng Tiếu Thiền sẽ rời piano, trở lại trong bàn tay Đường Kim, mà lúc này, Đường Kim sẽ dùng một tay đỡ này, một tay khác đánh đàn. Làm cho tiếng nhạc không gián đoạn, vẫn duy trì sự lưu loát. Lúc này, khúc nhạc ưu thương rốt cuộc cũng bị hai người dùng phương thức đặc thù chấm dứt, tiết mục cũng chấm dứt theo. Tiếu Thiền trở lại mắt đất, cúi chào cảm ơn với mọi người. Mà giờ khắc này, toàn trường vẫn yên tĩnh, tất cả đều chìm trong rung động. Nhưng vào lúc này, Đường Kim lại cười rạng rỡ một tiếng, la lớn: - Hàn Tuyết Nhu, Tần Thủy Dao, tôi thắng rồi. Tiếng vỗ tay và hoan hô nhiệt liệt đột nhiên lấn át câu này của hắn. Vô số người liều mạng vỗ tay, cũng không thiếu người hô to: - Lại một lần nữa! Lại một lần nữa! Mặc dù có người nghi ngờ ý tứ của câu kia, nhưng lúc này, chẳng ai có tâm tư mà suy nghĩ. Dĩ nhiên, không phải là ai cũng như thế. Một nữ sinh đang lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài lễ đường. - Hàn Tuyết Nhu, đừng có chạy! Đường Kim đột nhiên nhảy xuống sân khấu, đuổi theo Hàn Tuyết Nhu. Mọi người ngẩn ngơ, Đường Kim lại đang làm cái gì? - Tiết mục không thể tưởng tượng được, nó đã mang đến cho chúng ta rung động vô cùng. Mình tin rằng tối nay các bạn sẽ không thất vọng... Vương Cầm rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần. Trong lễ đường, không khí vẫn rất nhiệt liệt. Mà phía bên ngoài, Đường Kim vẫn đuổi theo Hàn Tuyết Nhu đang chạy trốn. Một tay giữ Hàn Tuyết Nhu, Đường Kim cười rạng rỡ một tiếng: - Cưng à, em trốn không thoát đâu. Em thua rồi, nên cho anh làm gì đó chứ. - Sắc lang, ai thua? Hàn Tuyết Nhu ném cho Đường Kim một cái nhìn khinh thường kiều mỵ: - Kết quả chính thức còn chưa có, đợi kết quả ngày mai rồi nói sau!