- Ta chết rồi. Đường Kim mặt không biến sắc trả lời. - Ta kháo. Nhất thời tiểu Thất hơi choáng váng: - Ta là gặp quỷ sao? - Anh đúng là đang gặp quỷ. - Đệt con mja, sao ban ngày ban mặt lại gặp quỷ ? Tiểu Thất có chút hỗn loạn rồi. - Bởi vì đầu óc của anh có vấn đề thôi. Rốt cuộc vẻ mặt của Đường Kim cũng thay đổi. Hắn tỏ ra uể oải nói một câu rồi sau đó đi ra bên ngoài biệt thự. Đường Kim bước đi rất nhanh, ngay trong lúc tiểu Thất còn sững sờ thì hắn đã biến mất khỏi cửa lớn rồi. - Ách, tên tiểu tử đó đùa giỡn ta, đúng không? Rốt cuộc tiểu Thất cũng kịp phản ứng, hắn nhìn vào những tên khác, mơ hồ hỏi. - Lão Thất, tiểu tử đó không có nói sai, đầu óc của chú thực có vấn đề đó. Vẻ mặt của tiểu Bát đồng tình nhìn vào tiểu Thất. - Đệt con mja nó, nhất định tao phải xử lý tên vương bát đản kia. Tiểu Thất lại suýt hộc máu. Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền vào trong tai của mọi người : - Từ giờ trở đi, bất luận là kẻ nào cũng không được tìm Đường Kim gây rối. Tiểu Thất ngẩn ngơ, sau đó lập tức cung kính trả lời: - Vâng, lão Đại. - Có chuyện, mọi người lập tức đi xử lý đi. Giọng nói của Hạt Tử lại vang lên: - Ta cần phải biết mọi thông tin về Đường Kim, lai lịch của hắn, sở thích… bất cứ chuyện có liên quan về hắn thì ta đều muốn biết. Mọi người lập tức đi tìm hiểu đi, nhớ kỹ là phải âm thầm điều tra, không được làm phiền bạn bè và người thân của hắn. - Vâng lão Đại. Lúc này, mọi người liền đồng thanh trả lời. - Nhanh mà đi làm đi, mấy ngày nay đừng làm phiền ta. Hạt Tử nói xong một câu cuối liền im lặng. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình lắm. Bọn hắn cùng rời khỏi biệt thự, sau đó rốt cuộc tiểu Thất không nhịn được mà mở miệng hỏi: - Các chú nói cho ta biết thử, rốt cuộc là tiểu tử Đường Kim đó cùng lão Đại ở dưới đó hai tiếng đã làm những cái gì? - Lão Thất, chú đừng hỏi chúng ta. Chú muốn biết thì đi hỏi lão Đại đi. Tiểu Bát lắc đầu, hắn cũng nghi hoặc đó. - Chẳng lẽ tiểu tử Đường Kim này đã cưa được lão Đại rồi sao? Tiểu Thất lầm bầm lầu bầu: - Nếu là như vậy thì tên tiểu tử này thật sự là rất ngưu a. Ngay cả lão Đại của chúng ta mà hắn cũng… - Bớt nói vài câu đi, để lão Đại nghe được lời này thì chắc chắn chú sẽ có cái để ăn. Tiểu Bát nhắc nhở nói. Tiểu Thất nhanh chóng im lặng, ngừng nói chuyện.************- Hoa Hoa, đừng có nóng giận mà. Cái kia thật sự không thể ăn được. Vừa trở lại trường, Đường Kim vừa thấp giọng an lòng Hoa Hoa. Hoa Hoa rất muốn bay ra thịt bữa tiệc lớn như Hạt Tử nhung lại bị Đường Kim ngăn cấm. Cho nên hiện tại trong lòng của Hoa Hoa có chút tức giận Đường Kim. Đồ ăn của Hoa Hoa đương nhiên không phải là người rồi. Trên thực tế thì Hoa Hoa này thích ăn những món ăn vô cùng độc, nhưng mà đối với độc thì nó vẫn có một yêu cầu là những món nó muốn ăn thì nhất định phải là Hoạt độc. Cái gọi là Hoạt độc chính là những vật bé nhỏ tồn tại trên cơ thể con người, có thể là con người, cũng có thể là thực vật. Muốn tìm những thứ như thế để cho Hoa Hoa ăn chẳng phải là dễ dàng. Không hề nghi ngờ gì nữa, đối với Hoa Hoa mà nói thì Hạt Tử tuyệt đối là một bữa cơm siêu cấp. Đáng tiếc là Đường Kim lại cố tình không cho nó ăn, điều này làm cho Hoa Hoa có chút tức giận. Hiện tại, rõ ràng là nó không để ý đến Đường Kim nữa. - Hoa Hoa, ta cam đoan là sẽ nhanh chóng tìm thức ăn cho mày mà. Đương nhiên là Đường Kim không thể để cho Hoa Hoa làm thịt Hạt Tử, hắn cũng không có lừa gạt Hạt Tử. Trong thân thể của Hạt Tử có độc tố, thứ độc tố ấy đã trở thành một bộ phận trên thân thể của nàng, nếu Hoa Hoa hút sạch độc tố trên người Hạt Tử thì cô gái xinh đẹp kia sẽ trở thành một thi thể xinh đẹp. Chuyện như vậy nếu xảy ra thì sẽ vô cùng phung phí của trời a. Hắn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy huống chi đối với hắn mà nói thì Hạt Tử không chỉ xinh đẹp mê người. Hắn tin tưởng, một thời gian sau thì Hạt Tử sẽ trở thành trợ thủ đắc lực bên cạnh hắn. Phải biết rằng, hắn đi vào thành phố Ninh Sơn này không chỉ là muốn từ hôn với Tần Thủy Dao. Kỳ thật hắn còn có việc khác cần hoàn thành, một chuyện tuy rằng không tính là khẩn cấp nhưng mà lại vô cùng quan trọng với hắn. Rốt cuộc Hoa Hoa cũng an tĩnh trở lại, Đường Kim bước nhanh hơn về phía Ninh Sơn Nhị Trung, bất quá, đến khi hắn trở lại phòng học lớp 10/4 thì tiết thứ hai của buổi chiều đã kết thúc. - Anh bạn, cậu đã trở lại rồi. Tôi nói cậu thật là một người rất ngưu a. Một ngày có 8 tiết học thì cậu đã bỏ đến bốn tiết, quả là rất mạnh mẽ. Vừa nhìn thấy Đường Kim thì Trương Tiểu Bàn liền hoa tay múa chân, khoa trương lên. - Chuẩn, tôi thật sự là quá mạnh mẽ. Đường Kim cũng bội phục chính bản thân mình: - Hôm nay tôi chỉ có thể trốn bốn tiết. - Ách.. Trương Tiểu Bàn lại hết chỗ nói rồi. Một lát sau, Trương Tiểu Bàn lại nghĩ tới một việc gì đó. Lập tức hắn liền trở nên hưng phấn: - Anh bạn, chúng ta phát tài rồi. Buổi trưa hôm nay đã có mấy chục người đến bao danh khiên chiếu với cậu. Phí báo danh đã thu được hơn năm nghìn đồng. - Mới hơn năm nghìn thôi sao? Đường Kim tỏ ra vô cùng thất vọng. - Thật sự là quá ít. Nghe thế thì Trương Tiểu Bàn lại không nói gì. Hắn lại bị Đường Kim đả kích rồi, vốn là hắn cảm thấy được đối với học sinh lớp 10 mà nói thì hơn năm nghìn chính là một tài khoản lớn, thế mà Đường Kim lại chê là quá ít. Đương nhiên là nếu bạn học Trương Tiểu Bàn của chúng ta biết được buổi trưa hôm nay Đường Kim làm thịt hơn hai nghìn tiền thịt dê thì khẳng định Trương Tiểu Bàn cũng không cảm thấy kỳ quái khi Đường Kim chê ít. Rốt cuộc thì tiếng chuông vào tiết cuối cùng cũng vang lên, đây là tiết tự học. Vốn là Đường Kim tính chuồn thêm một tiết nữa nhưng mà bất quá hắn lại nhớ lại vị nữ cảnh sát Đường Thanh Thanh có thể sẽ tìm đến hắn, cho nên hắn mới đến phòng học. Hắn xem ra, dù sao tiết cuối cùng này cũng là một tiết tự học, hắn cũng có thể dễ dàng vượt qua tiết này." Cộp… Cộp"Tiếng giày cao gót cọ sát vào nền tạo ra những tiếng " Cộp.. Cộp..". Nghe tiếng bước chân có chút quen thuộc này thì Đường Kim liền cảm thấy có chút không ổn, một giây sau đó, dự cảm không ổn trong lòng của Đường Kim đã được chứng minh. Người đến đây không phải là ai khác, mà chính là giáo viên dạy Anh văn cũng kiêm chủ nhiệm lớp hắn Tô Vân Phỉ. Mới vừa vừa đi vào phòng học thì ánh mắt của Tô Vân Phỉ liền chú ý đến dãy bàn cuối cùng. Thấy như thế thì học sinh trong lớp đều biết người mà Tô Vân Phỉ muốn tìm chính là Đường Kim. Thấy được Đường Kim đang tỏ ra có quy củ ngồi ở chỗ kia thì Tô Vân Phỉ thật là có chút kinh ngạc, nàng biết chiều hôm nay thì Đường Kim đã trốn hai tiết học. Nàng vốn tưởng rằng tiết học cuối cùng này thì Đường Kim sẽ không tới, lại không nghĩ rằng vào đây nàng lại có thể thấy được hắn. Vốn tất cả mọi người nghĩ đến Tô Vân Phỉ muốn giáo huấn Đường Kim, thậm chí có thể lại đem hắn đuổi ra phòng học, nhưng mà khiến mọi người lại thất vọng là Tô Vân Phỉ chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Đường Kim một cái rồi không nói gì thêm. Nàng đến trên bục giảng, nhẹ nhàng gõ bàn một chút rồi nói: - Xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian của các bạn. Hiện tại, tôi đang có một việc muốn thông báo cho các bạn biết. Việc này liên quan đến ban cán sự lớp của chúng ta, hiện tại bởi vì mọi người mới bước vào học cho nên cũng không có quen thân với ai cho nên tôi quyết định trước hết là thành lập một ban cán sự lớp tạm thời. Chờ một tháng sau, đợi khi chúng ta đã quen thuộc với nhau thì đến lúc đó chúng ta sẽ tiếp tục bầu ra ban cán sự lớp chính thức. Danh sách ban cán sự lớp tạm thời đã có trong tay tôi, hiện giờ tôi sẽ đọc lớn cho mấy bạn ở phía dưới nghe rõ. Nhất thời trong lớp học liền có người thấp giọng nghị luận, đối với ban cán sự lớp tạm thời này thì rất nhiều người có hứng thú. Tô Vân Phỉ lấy ra một tờ giấy rồi bắt đầu đọc to lên: - Lớp trưởng là Ngụy Hiểu Quân, lớp phó học tập là Lý Lệ… Lớp phó văn nghệ là Tiếu Thiền. Đọc đến đây thì Tô Vân Phỉ dừng lại một chút, sau đó nói ra cái tên kế tiếp: - Lớp phó thể dục là Đường Kim. - Hả? Nhất thời cả phòng học liền ồ lên một trận, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Kim.