Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 229 : Lấy đất trả nợ
- Tạm thời đang rảnh. À, anh có thể đến cổng trường Ninh Sơn Nhị Trung, có một chỗ gọi là phòng bếp của Đường Kim, tôi ở trong đó.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Được, tôi tới ngay.
Dương Minh Kiệt đáp lời rồi cúp máy.
Không đến mười phút, Dương Minh Kiệt đã xuất hiện trước phòng bếp. Đi cùng hắn còn có cái cái bóng Trần Huy nữa.
Vừa bước vào, Dương Minh Kiệt thấy tấm thảm trên đất, hơi ngẩn ra, đang định cởi giày thì Đường Kim lại mở miệng:
- Không cần cởi giày, cứ đi vào luôn đi.
Dương Minh Kiệt cuối cùng đã đi vào, sau đó hắn thấy được Tống Oánh, lại ngẩn ngơ tiếp. Thất thần một giây, hắn vội vàng rời mắt đi chỗ khác, không nhìn nàng nữa.
- Ngồi đi, có chuyện gì?
Đường Kim hỏi.
Dương Minh Kiệt ngồi xuống, sau đó hỏi:
- Đường Kim, cậu biết người tên là Cửu thúc không?
- Cửu thúc?
Đường Kim khẽ cau mày:
- Lão già đó thì sao?
- Là thế này, Cửu thúc nói lão được người nhờ vả, muốn nói chuyện làm ăn.
Dương Minh Kiệt tóm tắt đơn giản:
- Cửu thúc nói có người thiếu tiền cậu, nhưng đối phương không có cách nào trả nợ theo cách kia, hi vọng được trả nợ kiểu khác.
- Kiểu gì?
Đường Kim lập tức hiểu ra, hóa ra là có liên quan đến sòng bạc.
- Mảnh đất trống của Thế Kỷ Long Thành, tôi đang nói chuyện với chính phủ, muốn tiếp nhận nó. Nhưng chính phủ bên kia nói, chúng ta còn cần giải quyết một số vấn đề còn lại của điền sản Hạo Phong. Sau khi Vương Hạo chết, còn một ít phiền toái để lại. Nói chung, còn cần khoảng hai trăm triệu mới giải quyết được. Cho nên, nếu chúng ta muốn mảnh đất kia thì phải bỏ ra khoảng hai trăm triệu.
Dương Minh Kiệt nói sơ qua:
- Chẳng qua mảnh đất kia có giá trị thật phải tới bốn năm trăm triệu đó.
- Cái này thì liên quan gì đến vàng mà sòng bạc nợ tôi?
Đường Kim hơi mất hứng.
- Cửu thúc nói, đối phương có thể dùng mảnh đất trống này để gán nợ, chúng ta không cần bỏ ra một phân tiền vẫn có thể có được đất.
Dương Minh Kiệt có chút hưng phấn:
- Đường Kim à, tôi cảm thấy cuộc trao đổi này tuyệt đối là lãi to đó.
- Một trăm đổi lại bốn năm trăm, hình như đúng là lãi một chút. Nhưng mà, tôi vẫn thích vàng ròng hơn a.
Đường Kim làu bàu.
- Người anh em, Cửu thúc nói đối phương không thể lấy ra nhiều vàng như thế. Dĩ nhiên, để tỏ lòng xin lỗi, họ còn tặng cậu một ít lễ vật nhỏ.
Dương Minh Kiệt lấy từ trong bọc ra một thỏi vàng:
- Đây là một thỏi vàng năm lượng, không đáng bao nhiêu tiền. Bọn họ chỉ hy vọng được thông cảm một chút.
- Được rồi.
Đường Kim thấy thỏi vàng này thì cũng hài lòng một chút. Mặc dù hơi ít, nhưng còn tốt hơn là không có:
- Nói cho bọn họ, đất cho tôi, sòng bạc cút ra khỏi Ninh Sơn. Tôi không so đo nữa.
- Cậu gọi điện cho Cửu thúc, nói bên này không thành vấn đề. Bảo bọn họ chuẩn bị giấy tờ đất đầy đủ đi.
Dương Minh Kiệt quay đầu nói với Trần Huy.
- Đúng rồi, nói thêm với bọn họ một câu, Ninh Sơn Nhị Trung có một học sinh tên là Trương Tuấn Kiệt, bị bọn họ giam ở đâu đó. Bảo bọn họ thả người ra.
Đường Kim bổ sung một câu.
Trần Huy gật đầu, đi ra ngoài.
- Người anh em Đường Kim, vốn các loại giấy tờ của tập đoàn Hoàng Kim đều làm xong rồi, tôi đang chuẩn bị đưa giấy tờ chứng minh cổ phần cho cậu. Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này, tôi nghĩ cổ phần nên thay đổi một chút.
Dương Minh Kiệt tiếp tục nói:
- Tập đoàn của chúng ta mới thành lập, không có cách nào quy hết đất ra tiền cho cậu. Ý của tôi là, hay là cậu dùng mảnh đất này để nhập cổ phần, tôi sẽ thương lượng với Hàn tổng một chút, chúng tôi đều đầu tư thêm một trăm triệu. Mặt khác, mỗi người chúng tôi sẽ cho cậu thêm 10% cổ phần. Nói cách khác, sau này người anh em đã là đại cổ đông chân chính, chiếm bốn phần cổ phần, cậu thấy thế nào?
- Được rồi.
Đường Kim suy nghĩ một chút, vẫn là đáp ứng. Nếu không thể quy hết thành vàng, không thể làm gì khác hơn là như thế.
- Cứ quyết định như vậy, giấy tờ liên quan phải cuối tuần mới giao cho cậu.
Dương Minh Kiệt đứng lên:
- Tôi tới chỗ Cửu thúc nhận giấy tờ đất trước.
- Ừ, anh đi đi.
Đường Kim có chút mất hết hứng thú. Mặc dù cuộc trao đổi này nhìn như hắn lời không ít, nhưng cuối cùng không thể đổi ra tiền, vàng cũng không. Hắn không thể nào thoải mái được. Nhưng thật ra hắn cũng hiểu, bằng tác phong của sòng bạc Long Phượng, bọn họ căn bản không có nhiều vàng. Đừng nói ba trăm cân, bọn họ có được ba cân đã không tệ rồi.
Dương Minh Kiệt hưng phấn rời đi. Đường Kim liên tục cho hắn sự vui mừng, để hắn không thể nào không hưng phấn.
- Anh vừa thắng một trăm triệu ở sòng bạc Long Phượng?
Lúc này Tống Oánh tò mò hỏi. Mặc dù vừa rồi Đường Kim và Dương Minh Kiệt cũng không nói tên sòng bạc, nhưng ở Ninh Sơn này chỉ có một nhà đó thôi.
- Đúng a, anh là Đổ Thần mà.
Đường Kim cười hì hì, một tay đã đặt lên chân ngọc trơn bóng của Tống Oánh, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve.
- Sòng bạc Long Phượng có thể có chút liên quan tới Hải Dương Thiên Đường.
Tống Oánh nhẹ nhàng nói:
- Bọn họ dùng phương thức lẩn trốn pháp luật giống nhau, hẳn là do một người chỉ điểm.
- Có phải là Cửu thúc hay không?
Đường Kim thấy hơi tò mò.
- Cái này thì em cũng không rõ.
Tống Oánh lắc đầu: - Nhưng em sẽ lưu ý.
- Hải Dương Thiên Đường?
Đường Kim lẩm bẩm tự nói:
- Cái tên Lạc Trần kia hình như còn có một tình nhân gọi là Tiểu Yêu ở đó.
- Tiểu Yêu là tình nhân của Lạc Trần?
Tống Oánh lại thấy hơi ngạc nhiên:
- Cô ta chính là một trong hai đại vương bài thủ hạ của Hải thiếu phụ mà.
- Thế à? Vậy thì cũng dễ làm.
Đường Kim nói nhỏ:
- Đến lúc đó để Lạc Trần hỏi thăm một chút.
- Ừ...
Tống Oánh nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng dường như không chỉ là trả lời, bởi thanh âm lần này của nàng như có mùi vị khác. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi Đường Kim đã không chỉ vuốt ve chân ngọc của nàng, tay hắn đã bắt đầu xâm nhập những bộ vị khác.
Cảm xúc mỹ diệu bất giác khơi dậy dục vọng trong lòng Đường Kim. Hắn bắt đầu hơi mất khống chế, nhưng ngay lúc hắn định tiến thêm bước nữa, điện thoại di động lại vang lên.
Đường Kim đã thanh tỉnh một chút, lưu luyến lấy tay ra khỏi người Tống Oánh.
- Nếu anh muốn thì lúc nào cũng được.
Tống Oánh thỏ thẻ nói.
Một câu kia làm Đường Kim suýt nữa đảy ngã nàng xuống đất. Nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống.
- Như vậy sẽ ảnh hưởng đến em luyện công.
Đường Kim cũng hơi buồn bực:
- Băng Tâm Quyết của em cần luyện đến tầng năm trở lên mới có thể thu phát tự nhiên được.
- Em sẽ nhanh chóng luyện đến tầng năm.
Tống Oánh cười ngọt ngào một tiếng.
Điện thoại di động còn kêu inh ỏi, Đường Kim rốt cuộc vẫn phải nhìn một chút. Hắn phát hiện không phải Tiếu Thiền gọi tới, mà lại là vị hôn thê Tần Thủy Dao.
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
501 chương
18 chương
120 chương
27 chương
60 chương