Mặc dù tâm tình của Đường Kim đã tốt lên, nhưng khí trời lại không như thế. Đường Kim vừa ra khỏi cổng trường thì mưa đã lất phất rơi. Đang chuẩn bị vào phòng bếp của mình, Đường Kim liền thấy một chiếc Lamborghini quen thuộc tới gần. Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa trường học, sau đó tài xế Tiếu Thiền xinh đẹp nhảy từ trên xe xuống. Tiếu Thiền nhìn Đường Kim một cái, không chào hỏi gì hắn, chạy thẳng vào trong trường. - Ê, Tiếu Thiền! Đường Kim cảm thấy tình huống này quá quỷ dị, la lên một câu. - Đồ lừa đảo, đừng gọi tôi! Tiếu Thiền cũng ngừng lại, nhưng lại thở phì phì trợn mắt nhìn Đường Kim một cái. Đường Kim nhất thời bất mãn: - Nè, Tiếu Thiền, quen biết thì quen biết, nhưng cậu cũng không thể phỉ báng tôi nha. Tôi lừa đảo hồi nào? - Cậu lừa tôi, nói giúp tôi đoạt giải nhất, còn dám nói mình không phải lừa đảo à? Tiếu Thiền tức giận nói: - Tôi không thèm nói với cậu. Tôi hẹn thương lượng tiết mục với giáo viên rồi. Không có thời gian đùa với cậu! - Thương lượng tiết mục cái gì? Tôi đã nghĩ kỹ tiết mục rồi, đảm bảo có thể giúp cậu đoạt giải nhất. Đường Kim nhìn chằm chằm Tiếu Thiền: - Nhưng cậu lại nói tôi lừa đảo, tôi tìm người khác. Tiếu Thiền đang định đi, nhưng nghe được câu này, nàng vẫn không thể nhịn được: - Cậu nói... cậu định cho tôi biểu diễn cái gì? - Thật ra thì, chỉ cần tôi nói tiết mục này ra là cậu có thể biết chắc mình đứng đầu. Đường Kim cười hì hì: - Cậu xem đi, Tần Thủy Dao khiêu vũ, Hàn Tuyết Nhu đàn piano. Chúng ta nha, khiêu vũ trên đàn piano là tốt nhất. Tiếu Thiền nhìn chằm chằm Đường Kim, tức giận nói: - Cậu lại đùa bỡn tôi hả? Làm sao khiêu vũ trên piano được? - Nghe nói qua chưởng trung vũ chưa? (khiêu vũ trong lòng bàn tay)Đường Kim nghiêm trang nhìn Tiếu Thiền: - Trong lòng bàn tay còn khiêu vũ được, huống chi là ở trên cây đàn? - Cậu cho tôi là Triệu Phi Yến à? Tiếu Thiền liếc Đường Kim một cái: - Hơn nữa, cái kia cũng chỉ là truyền thuyết, Triệu Phi Yến chưa chắc đã nhảy được điệu múa đó! - Triệu Phi Yến làm được không thì không biết, nhưng chỉ cần tôi nguyện ý, ai cũng có thể khiêu vũ trong lòng bàn tay tôi. Đường Kim nghiêm trang nói. Tiếu Thiền bĩu môi: - Chém gió cũng không mất tiền, cậu cứ chém tiếp đi! Đường Kim thở dài một hơi: - Thân là một người đàn ông vĩ đại, sao tôi luôn gặp chuyện bi ai rứa vậy nè? Những cô bé non nớt kia làm sao hiểu được sự vĩ đại của tôi đây? - Cậu! Tiếu Thiền giận rồi, nàng còn bé cái gì? Tên đáng chết này vĩ đại cái quái gì chứ? Nhìn Tiếu Thiền giận đến mức mặt đỏ ké, Đường Kim vẫn cực kỳ nghiêm túc: - Không cần đỏ mặt xấu hổ. Người đàn ông vĩ đại như tôi đây, chắc chắn không so đo với cô bé con chưa trải mùi đời như cậu. Thế này đi, bây giờ tôi với cậu biểu diễn Chưởng Trung Vũ một chút, vậy thì cậu không nói được gì nữa rồi. Nửa câu trước của Đường Kim tý nữa làm Tiếu Thiền tức hộc máu, nhưng nửa câu sau lại làm cho nàng nguôi giận: - Biểu diễn kiểu gì? - Đi theo tôi. Đường Kim đi trước. Tiếu Thiền hơi do dự một chút, nhưng vẫn không nén nổi lòng hiếu kỳ, cất bước đi theo. Bước vào phòng bếp của Đường Kim, giống như ngày thường, hắn lại thấy được yêu tinh Tống Oánh, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào. - Đây là chỗ nào... Lời vừa ra khỏi miệng, Tiếu Thiền đã thấy được Tống Oánh. Nàng nhất thời sửng sốt, mặc dù không biết tên Tống Oánh, nhưng nàng vẫn nhớ như in cô nàng này. Nàng còn nhớ, đây chính là cô gái trước mặt bao người cho Đường Kim sờ meo meo. Không nghi ngờ gì nữa, Tống Oánh là cô gái có thể đả kích lòng tự tin của nữ sinh khác. Dù là dung mạo hay vóc người đều vô cùng hoàn mỹ. Mặc dù Tiếu Thiền cũng rất đẹp, nhưng nhìn thấy Tống OÁnh, nàng vẫn không khỏi cảm thấy tự ti. - Xin chào, tôi là Tống Oánh, mời ngồi. Tống Oánh khẽ mỉm cười với Tiếu Thiền. - Xin... xin chào, tôi... tôi là Tiếu Thiền. Tiếu Thiền nhất thời lắp bắp. - Đến đây, giúp anh biểu diễn. Đường Kim cười hì hì với Tống Oánh, vươn tay trái ra, kéo tay phải Tống Oánh, sau đó lại duỗi bàn tay trái ra, hướng về phía trước. Cứ thế đặt ngang trong không trung, sau đó nói với Tống Oánh: - Nào, nhảy lên tay anh! - Vâng. Tống Oánh cười ngọt ngào, thân thể đột nhiên nhảy lên. Một giây sau, bàn chân ngọc tinh khiết kia đã dẫm lên tay hắn. Hai chân khép lại, thân thể ổn định dị thường. Tiếu Thiền nhất thời trợn mắt há hốc mồm, cái này... thế mà cũng được hả? - Nào, hôn một cái. Đường Kim cười rạng rỡ một tiếng. Thân thể Tống Oánh bỗng nhiên cong lại, chân không động, thân thể lại vô cùng ưu mĩ, đồng thời có vẻ quỷ dị cúi xuống. Cánh môi mỏng như anh đào kia đã ép lên đôi môi Đường Kim. Cả người Tiếu Thiền như hóa đá, chuyện có độ khó cao như vậy mà cũng làm được à? Tiếu Thiền khó tin xoa xoa mắt, sau đó lại phát hiện hai người kia vẫn đang hôn nhau. Rốt cuộc nàng cũng hiểu, không phải mình hoa mắt. Mặc dù Tống Oánh không khiêu vũ, nhưng lúc này, nàng cũng tin tưởng, nếu Tống Oánh có nhảy trên tay Đường Kim thì cũng không phải là không được. Cho đến khi Tống Oánh nhẹ nhàng nhảy từ tay Đường Kim xuống, Tiếu Thiền vẫn còn hơi sờ sợ. Mà lúc này, Đường Kim lại mở miệng hỏi: - Giờ thì tin tôi rất vĩ đại chưa? Đường Kim vừa hỏi vậy, rốt cuộc Tiếu Thiền cũng phục hồi tinh thần. Mặc dù câu này rất là tự luyến, nhưng Tiếu Thiền không thừa nhận cũng không được. Tên này thật có bản lĩnh, chỉ dùng một tay đã nâng được Tống Oánh lên, chuyện này cũng không dễ a. Chẳng qua, Tiếu Thiền vẫn hơi lo lắng, nàng vẫn phải hỏi một câu: - Tôi có thể đứng vững được hay sao? - Tôi nói rồi, chỉ cần tôi nguyện ý thì cậu có thể đứng được. Đường Kim mười phần tự tin, sau đó hỏi ngược lại: - Sao hả? Bây giờ muốn thử cảm giác khiêu vũ trên piano không? Tiếu Thiền suy nghĩ một chút, sau đó quyết định: - Vậy chúng ta đi tìm nơi có đàn thử một chút đi! - Ờ, tôi ăn sáng trước đã. Đường Kim cũng không có đi ngay. Rất nhanh, Đường Kim bắt đầu ăn sáng trong sự hầu hạ của Tống Oánh. Mà Tiếu Thiền bắt đầu lấy điện thoại ra gọi mấy cuốc. Chờ Đường Kim ăn xong, nàng có chút gấp gáp thúc giục: - Tôi đã liên lạc được chỗ rồi, chúng ta đi mau. - Được rồi. Đường Kim cũng không chậm trễ, với chuyện này, thật ra hắn chẳng để ý, nhưng dù sao nó cũng quan hệ đến vụ cá cược với hai cô nàng kia. Chẳng qua, hai phút sau, Đường Kim bắt đầu có chút buồn bực chất vấn Tiếu Thiền: - Đây chính là chỗ mà cậu tìm? Chỗ này... rõ ràng là Phòng Ăn Kinh Điển tương đối lừa tình mà!