Mặc dù khán đài không cao nhưng nhảy xuống như vậy vẫn rất nguy hiểm. Nhiều nữ sinh đã kinh hô, chẳng qua, các nàng nhanh chóng phát hiện ra mình chỉ lo lắng xuông, bởi Hàn Tuyết Nhu đã rơi thẳng vào trong ngực Đường Kim, sau đó chủ động dâng môi thơm cho hắn. Hơn ngàn ánh mắt chăm chú, hai người không coi ai ra gì mà hôn hít, đây là phương thức ăn mừng hiếm gặp trong đám học sinh trung học, khiến cho không ít người ồn ào, cũng làm cho không ít nam sinh ghen tỵ, nữ sinh hâm mộ. Mà Phương Mẫn ở trên sân thì lại mang vẻ mặt phức tạp, nàng nhỏ giọng nói: - Lần trước nhìn thấy Đường Kim ở quán bowling, mình còn tưởng Hàn Tuyết Nhu bị mờ mắt rồi, giờ mới biết, cái đôi mắt để lên giời kia làm sao tìm lộn bạn trai được? Cũng tại mình mắt kém a. - Ánh mắt của em bây giờ cũng không tệ mà. Ngả Liên mở miệng nói. - Đúng thế, bây giờ em đã sáng mắt ra nhiều rồi. Phương Mẫn cười ngọt ngào: - Hàn Tuyết Nhu đẹp như vậy, cũng chỉ có Đường Kim mới trấn áp được. Chẳng qua, em thấy Hàn Tuyết Nhu chưa chắc giữ được Đường Kim, sau này chưa chắc cô ấy đã vui vẻ bằng em đâu. Trước mắt bao người, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu hôn hít tới hơn ba phút rồi mới tách ra. Mà lúc này, trọng tài cũng tuyên bố trận đấu kết thúc. Dù tỷ số hòa 6 - 6, nhưng Ninh Sơn Nhất Trung đã từ bỏ loạt penalty, chủ động nhận thua. Nói cách khác, rốt cuộc Ninh Sơn Nhị Trung cũng giành được chiến thắng ngày hôm nay. Một đám người chạy ăn mừng, mà Tào Thác lại đi tới nói: - Đường Kim, hội học sinh chuẩn bị mở hội ăn mừng, cậu cũng tới chứ? - Không đi, tôi muốn đi chơi với gấu. Đường Kim lắc đầu. - Đúng thế, bọn tôi có hẹn với bạn rồi. Hàn Tuyết Nhu cũng nói, sau đó nàng hô một câu lên khán đài: - Phương Mẫn, cậu thua rồi nhé, chuẩn bị mời cơm bọn tôi đi! - Được rồi, tôi mời là được. Phương Mẫn đáp một tiếng. - Vậy cũng được, nếu các cậu đã có hẹn từ trước thì tôi cũng không ép nữa. Tào Thác cũng có chút bất đắc dĩ, rồi lại nhỏ giọng nói một câu: - Dù thế nào đi nữa, lần này thực sự đa tạ cậu, Đường Kim. - Không cần cám ơn, tôi chỉ đùa nghịch một chút mà thôi. Đường Kim thuận miệng nói một câu rồi ôm eo Hàn Tuyết Nhu đi mất. Hai người nhanh chóng rời khỏi sân bóng, còn về hoạt động ăn mừng của hội học sinh thì cũng chỉ là đi liên hoan, nhiều nhất cũng chỉ đi KTV. Đường Kim cũng chẳng quá hứng thú với chuyện này, hắn cũng không quen đi ăn với nhiều người như vậy. Ngồi đợi trong Ferrari một lúc vẫn không thấy Phương Mẫn đâu, lại nhận được tin nhắn của nàng, Phương Mẫn nói muốn về ký túc xá một chuyến, bảo Hàn Tuyết Nhu đến thẳng quán lẩu Ngưu Hoàn ở cách đó không xa đợi trước. Hàn Tuyết Nhu khởi động xe ra khỏi Ninh Sơn Nhất Trung, nhanh chóng tìm được quán lẩu Ngưu Hoàn kia. Hai người cũng lười đợi bên ngoài, trực tiếp vào trong gọi món. Đợi hơn mười phút sau, lúc Phương Mẫn và Ngả Liên xuất hiện thì đã có thể mở bữa tiệc lớn được rồi. - Tới, ăn thôi! Đường Kim cầm đũa, bộ dạng như chủ nhân mời hai người kia, nói xong tự mình gắp một miếng thịt bò viên bỏ vào miệng. Hàn Tuyết Nhu lại nhẹ nhàng cười với Phương Mẫn: - Cậu đã mang đủ tiền chưa đấy? Lát nữa mà không tính tiền được thì ở lại rửa bát nha. - Tất nhiên là mang đủ, hai người cứ ăn hết mình đi. Phương Mẫn vỗ ngực đảm bảo, đồng thời trong lòng thầm nói, quán lẩu này ăn hết mấy trăm đã là nhiều, nàng mang một ngàn tệ, sao mà không đủ? Chẳng qua, sau nửa giờ, nàng bắt đầu thấy đúng là không đủ thật. Lại qua nửa giờ, Phương Mẫn đã xác nhận, một ngàn tệ chắc chắn không đủ. Lại qua nửa giờ nữa, Phương Mẫn đứng lên: - À... ờ... Mọi người ăn trước, tôi đi ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay. Phương Mẫn định về lấy thêm ít tiền, nếu không nàng phải ở lại rửa bát thật mất. Hàn Tuyết Nhu có chút hả hê nhìn Phương Mẫn: - Sao thế? Không mang đủ tiền hả? - Không có, tôi chỉ định ra ngoài gọi điện mà thôi. Phương Mẫn phủ nhận. - Đừng giả vờ, tôi biết thừa cậu không mang đủ tiền. Hàn Tuyết Nhu nhìn thoáng qua Đường Kim đang chiến đấu quên mình, vẻ mặt nhất thời cổ quái: - Phương Mẫn, tôi đã nói từ đầu, Đường Kim ăn rất khỏe, ai bảo cậu không tin? Phương Mẫn thầm oán Hàn Tuyết Nhu, nàng làm sao mà biết Đường Kim ăn lắm như thế? Thấy Phương Mẫn buồn bực, Hàn Tuyết Nhu lại cảm thấy có chút buồn cười: - Được rồi, cậu cũng không cần về lấy tiền, bữa này để tôi trả là được. - Vậy sao được? Tôi đánh cuộc chịu thua thì phải mời, đã nói trước rồi mà. Phương Mẫn cự tuyệt tính toán của Hàn Tuyết Nhu: - Mặc dù nhà tôi không có giàu như nhà cậu, nhưng trả tiền bữa này vẫn là thừa sức. - Phương Mẫn, đừng có lo, trên người anh cũng còn một ngàn tệ, chắc là đủ rồi. Ngả Liên mở miệng nói. Phương Mẫn không nói gì, theo bản năng liếc Đường Kim một cái, còn phải xem tên này ăn bao nhiêu nữa a. May mà lúc này, Đường Kim đã buông đũa, cầm giấy lau miệng, vẻ mặt thỏa mãn: - Rốt cuộc cũng no. Phương Mẫn thở phào nhẹ nhõm, còn may a. - Hàn Tuyết Nhu, Đường Kim nhà cậu ăn khỏe như vậy, cậu chịu được à? Phương Mẫn nhỏ giọng nói với Hàn Tuyết Nhu. - Có cái gì mà không chịu được? Đừng nói anh ấy không tiêu tiền của mình, cho dù có tiêu đi nữa thì cũng chẳng sao. Hàn Tuyết Nhu khinh thường nói. - Aiz... tôi không có nói cái này, tôi nói là cái đó, cái kia, cái ấy... buổi tối đó... cái này nọ... Phương Mẫn không nói rõ ràng, hình như có vẻ hơi tế nhị. Hàn Tuyết Nhu cũng đã nghe ra, đỏ mặt hừ một cái: - Phương Mẫn, cậu thật háo sắc! - Tôi đang quan tâm cậu mà, tôi nghe nói đàn ông ăn càng khỏe thì khí lực lại càng lớn. Phương Mẫn cười hì hì một tiếng, sau đó tò mò hỏi: - Aiz, nói thật, hai người đã ấy ấy chưa? Tôi thấy hai người thân mật như vậy... - Nói cậu háo sắc còn chối! Hàn Tuyết Nhu trợn mắt nhìn Phương Mẫn một cái: - Tôi cũng không có tùy tiện như vậy. - Cũng không thể coi là tùy tiện được. Giờ là niên đại nào rồi? Lúc vào cấp hai thì đã có rất nhiều bạn học làm thế rồi. Phương Mẫn có chút không phục. Thật ra Hàn Tuyết Nhu cũng biết chuyện này, hiện tại lối sống cởi mở, học sinh cấp hai đi mướn phòng còn có. Chẳng qua, nàng thấy như thế quá tùy tiện, ít nhất nàng không thể nào chấp nhận con gái còn nhỏ mà đã tí tởn làm thế với con trai.