Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 200 : Phương Vĩ Cường vô sỉ
Quán bar Thanh Xuân chính là một trong mười mấy quán bar ở thành tây. Nghe đồn thì quán bar này còn tương đối sạch sẽ, không có loạn như mấy quán bar khác. Cho nên, đối với mấy học sinh muốn đi quán bar tìm cảm giác lạ thì quán Thanh xuân chính là lựa chọn tốt nhất.
Hiện tại đã là 9h tối, trong quán có rất nhiều người, không ít nam nữ đang nhiệt tình giãy dụa thân thể, một ít bé trai mới lớn đang uốn éo một phen, sau đó đến bên một cái bàn, nói với một cô bé xinh đẹp:
- Vương Cầm, ra nhảy đi, ngồi một mình ở đây là gì?
- Các cậu nhảy đi, tôi không có hứng.
Cô bé xinh đẹp này chính là Vương Cầm, mà thằng cu cao lớn kia lại chính là Phương Vĩ Cường.
Lại bị cự tuyệt lần nữa, rốt cuộc Phương Vĩ Cường cũng hơi tức giận:
- Vương Cầm, rốt cuộc cậu có ý gì? Đừng nói với tôi rằng cậu thực sự thích loại mặt hàng như Trương Tiểu Bàn đấy nhá!
- Phương Vĩ Cường, chuyện này chẳng liên quan gì đến việc tôi có thích Trương Tiểu Bàn hay không. Tôi không ưa cậu ỷ thế hiếp người!
Hiển nhiên Vương Cầm rất bất mãn việc Phương Vĩ Cường làm tối nay.
- Vương Cầm, ỷ thế hiếp người cũng là một loại bản lãnh, cậu cho Trương Tiểu Bàn ỷ thế hiếp người thử xem? Hắn thì uy hiếp được ai chứ?
Phương Vĩ Cường cười lạnh một tiếng:
- Đừng quên, cậu có thể làm MC là công lao của tôi!
- Phương Vĩ Cường, cậu có thể bớt vô sỉ một chút không?
Vương Cầm dùng ánh mắt khó tin nhìn Phương Vĩ Cường, trên đời sao lại có kẻ vô sỉ đến mức ấy? Ỷ thế hiếp người còn có thể ăn nói hùng hồn như vậy?
Phương Vĩ Cường cũng hơi tức giận:
- Vương Cầm, cậu có tin ngay ngày mai tôi sẽ làm cho cậu không thể làm MC nữa không?
- Tin, vậy thì sao?
Vương Cầm cười lạnh một tiếng:
- Không phải chỉ là một MC đài phát tranh trong trường sao? Đây chỉ là sở thích mà thôi, cùng lắm thỉ đổi sở thích khác!
- Vương Cầm, cô thật sự muốn gây sự với tôi phải không?
Phương Vĩ Cường gầm nhẹ một tiếng.
- Tôi không có hứng thú gây sự với cậu. Nhưng nói cho cậu biết, từ nay về sau, chúng ta chỉ còn là bạn học bình thường mà thôi!
Vương Cầm nói xong là đứng lên, chuẩn bị rời đi.
- Đứng lại!
Phương Vĩ Cường nổi giận gầm lên một tiếng:
- Vương Cầm, cô thật sự muốn tôi mất mặt phải không?
- Làm sao? Tối nay cậu đánh Trương Tiểu Bàn rồi, định đánh tôi tiếp hay sao?
Vương Cầm vẻ mặt mỉa mai:
- Chỉ cần cậu vô sỉ đến mức đó, tôi không ngại đứng lại cho cậu đánh.
- Đánh cô?
Phương Vĩ Cường cười lạnh một tiếng, đột nhiên chụp Vương Cầm:
- Cô thật là ngây thơ đấy!
Vương Cầm không kịp đề phòng, đã bị Phương Vĩ Cường bắt được cánh tay, nhất thời kinh hô:
- Cậu định làm gì?
- Làm cái gì?
Phương Vĩ Cường kéo Vương Cầm đi vào bên trong quán bar:
- Ông mày tối nay muốn cưỡi mày, xem mày còn giả bộ thanh thuần cái ccc gì?
Khí lực của Phương Vĩ Cường lớn hơn Vương Cầm nhiều lắm. bị hắn kéo, thân thể Vương Cầm không tự chủ được đi theo, rốt cuộc nàng cũng hơi sợ, lớn tiếng kêu lên:
- Cứu mạng... cứu mạng a...
Đáng tiếc, trong quán bar bây giờ ồn lắm, tiếng kêu của nàng bị che lấp hoàn toàn. Có mấy người cũng nhìn thấy, nhưng hiển nhiên không định xen vào.
- Tiết kiệm ít khí lực đi, đợi lát nữa rên cũng không muộn.
Phương Vĩ Cường đắc ý, trong mắt hắn đã có dục vọng rõ ràng, gặp gỡ Vương Cầm đã hơn nửa năm vẫn chưa chiếm được nàng. Hiện tại Vương Cầm đã muốn yêu người khác, làm hắn không thể nhịn được nữa, muốn mạnh mẽ chiếm hữu thân thể của nàng.
Vương Cầm đã biết Phương Vĩ Cường vô sỉ, nhưng nàng không ngờ hắn lại vô sỉ đến cái mức này. Nàng vẫn liều mạng hô to, cố gắng làm người khác đề giúp. Đáng tiếc, nàng gào thét chỉ vô ích, Phương Vĩ Cường vẫn kéo nàng vào trong phòng vệ sinh.
Trong lúc Vương Cầm đang tuyệt vọng, một vỏ chai rượu đột nhiên bay tới, choang một phát nện lên đầu Phương Vĩ Cường. Chai rượu không vỡ, nhưng Phương Vĩ Cường đã kêu thảm một tiếng, lăn lông lốc trên đất. Lúc này, hắn cũng tự nhiên mà buông tay Vương Cầm ra.
Vương Cầm vội vàng chạy ra khỏi quán bar. Chẳng qua, mới chạy được vài bước, nàng đã đụng vào một người.
- Xin lôi... Hả? Trương Tiểu Bàn, sao lại là cậu?
Vương Cầm vội vàng xin lỗi, vừa ngẩng đầu đã phát hiện đối phương là Trương Tiểu Bàn, không khỏi kinh ngạc.
- Vương Cầm, cậu không sao chứ?
Trương Tiểu Bàn ra vẻ ân cần.
- Không sao, không có chuyện gì, chúng ta đi nhanh thôi.
Vương Cầm kéo Trương Tiểu Bàn. Hiện tại nàng chỉ muốn rời đi ngay lập tức, bởi nàng biết, dù Trương Tiểu Bàn tới thì nàng cũng chưa được an toàn. Phải biết rằng, Phương Vĩ Cường không chỉ có một mình.
- Trương Tiểu Bàn, con mje mày còn dám tới à?
Tiếng gầm giận dữ truyền đến, Phương Vĩ Cường đã bò dậy. Chai rượu vừa rồi cũng không đánh ngất hắn, mà lúc này, Phương Vĩ Cường cũng đã nhặt cái chai lên, hùng hổ lao về phía Trương Tiểu Bàn.
- Chạy mau!
Vương Cầm vội vàng hô.
Trương Tiểu Bàn không động đậy, ngược lại còn an ủi Vương Cầm:
- Đừng sợ, không có chuyện gì.
Đúng lúc này, một chai rượu bay đến, lại nện lên đầu Phương Vĩ Cường. Lần này cũng không chỉ là chai rỗng."Bốp!" Chai rượu nổ tung trên đầu Phương Vĩ Cường, hắn lại kêu thảm một tiếng, té xuống đất. Vương Cầm ngẩn ngơ, lúc này nàng đã hiểu, chai rượu vừa rồi cũng không phải tự nhiên xuất hiện. Nàng nhìn Trương Tiểu Bàn, hơi khó hiểu nói:
- Là... cậu làm hả?
- Ách. Không phải.
Trương Tiểu Bàn ngượng ngùng cười một tiếng:
- Tôi cũng không bản lĩnh như vậy, là bạn thân của tôi á.
- Bạn thân của cậu?
Vương Cầm nhìn xung quanh, lại chẳng thấy ai:
- Ai vậy?
Trương Tiểu Bàn tìm tòi một vòng, nhưng không thấy được Đường Kim, đành nói với Vương Cầm:
- Hay là rời khỏi quán bar trước rồi nói.
Vương Cầm cầu còn không được. Chẳng qua, hai người bọn họ vừa đi vài bước, quán bar ồn ào đã yên tĩnh lại, âm nhạc ngừng đột ngột. Tiếp theo, một tiếng phụ nữ truyền vào trong tai mọi người:
- Đánh người ở chỗ của tôi, lại muốn rời đi như thế, không cảm thấy quá dễ dàng sao?
Mọi người không hiểu chuyện gì phát sinh, theo bản năng nhìn lại. Phát hiện đó là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, một thân quần áo da ngắn cũn bao vây lấy vóc người đầy đặn. Chẳng qua, làm người ta chú ý nhất lại là môi của nàng, trên đôi môi thật dày kia, son môi đã được quét thành màu đen, không có chút mỹ cảm nào, ngược lại tạo mấy phần cảm giác quỷ dị.
- Chị Hồng, giết chết thằng khốn này cho em!
Phương Vĩ Cường lại bò dậy, nói với người phụ nữ mặc đồ da. Mà nghe hắn gọi người phụ nữ này, Vương Cầm cũng hiểu được tại sao Phương Vĩ Cường chẳng kiêng kỵ gì, thì ra hắn có quen biết với chủ nhân ở đây.
- Mày, lấy đầu đập chai là được đi!
Người phụ nữ gọi là chị Hồng kia chỉ vào Trương Tiểu Bàn, lại chỉ chỉ một tá bia bên cạnh. Sau đó, ả liếc Vương Cầm:
- Còn mày, biết điều ở lại đây một chút, tao tha cho mày một lần!
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
501 chương
18 chương
120 chương
27 chương
60 chương