Hạ Ngọc Thư vừa hỏi như vậy thì toàn bộ mọi người đều nhìn Đường Kim, ngay cả Vương Hạo cũng không nói gì nữa. Nếu như Đường Kim không nói ra chứng cớ thì mọi người sẽ cho rằng hắn đến đây gây chuyện, tin tưởng là Hạ Ngọc Thư cũng không giúp Đường Kim. Chẳng qua là khiến cho mọi người sững sờ, Đường Kim lại nói: - Đương nhiên là có chứng cớ. Đột nhiên hắn lớn giọng: - Muốn nhìn chứng cớ tất cả đi theo tôi a. Nói xong, Đường Kim liền xoay người rời đi, rõ ràng là đi về phía một tòa lầu của Long Thành Thế Kỷ. Mọi người cũng không đi theo, hiển nhiên là bọn hắn cảm thấy Đường Kim đang làm bậy, không nên đi cùng. Đang lúc này, Hàn Tuyết Nhu mở miệng: - Sự việc quan trọng, mọi người đi xem một chút. Người khác không tin Đường Kim nhưng mà Hạ Ngọc Thư lại tin Đường Kim, hắn nghe nói Đường Kim có năng lực thần kỳ, hiện tại Đường Kim thề son thề sắt nói phòng ốc có vấn đề, chỉ sợ là nếu hôm xảy ra tai nạn gì thì hắn đúng là một Thị trưởng lừa gạt người dân. Nói xong, Hạ Ngọc Thư là người đầu tiên đi theo Đường Kim. Thị trưởng đi rồi thì những người khác tự nhiên là cũng đi theo. - Nhìn xem, đây chính là chứng cớ. Đường Kim hô một câu. Hạ Ngọc Thư liền nhìn sang, nhất thời sắc mặt biến đổi, mà những người khác nhìn sang đều có chút ngẩn ra, Đường Kim này thật sự không nói bậy sao? Vương Hạo đi ở sau cùng, vốn là hắn cảm thấy không có xảy ra chuyện gì, mà nghe một câu kia của Đường Kim thì hắn nở ra nụ cười nhạt. Hắn tin tưởng lập tức sẽ có người lên tiếng phản đối nhưng mà hắn lại phát hiện có chút không đúng, bởi vì mọi người đều yên lặng, dường như là nhìn thấy chuyện bất khả tư nghị gì. Mà sau vài giây, đám người kia đột nhiên ồn ào, mà những ký giả kia liền lấy camera, máy ảnh ra chụp. - Chuyện gì xảy ra? Một cảm giác không ổn hiện ra trong lòng, Vương Hạo vội vàng chen lấn đi lên. Hắn chỉ thấy những bức tường ở trước mặt đều xuất hiện những vết nứt, mỗi vết nứt ít nhất là bằng với bàn tay của một người trưởng thành. - Phòng này thật có vấn đề a. - Chất lượng quá kém, tuyệt đối là công trình bã đậu. - Đúng vậy, chưa có người ở mà nứt như thế, có người vào ở thì không sụp mới là lạ. - May mà tôi chưa mua… - Không tốt, tôi đã đặt trước tiền cọc, để bọn họ trả tiền lại…. - Thật là thiếu chút nữa bị lừa rồi, thằng bé kia thật là người tốt, thật sự phải cảm ơn nó rồi… - Hiện tại tâm địa của những thương nhân làm bất động sản quá tồi, phòng ốc đem bán mà như thế, điều này không chỉ là muốn tiền mà là còn muốn mạng của người ta a….… Mọi người nghị luận rối rít, đến lúc này, ít nhất đã có hơn một nửa sổ người tin tưởng Đường Kim đến đây không phải là gây chuyện. - Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào... Đột nhiên Vương Hạo rống lên, 2 mắt đỏ ngầu, căm tức nhìn Đường Kim: - Là mày giở trò quỷ đúng không? Đây có phải là do mày làm không? - Nói hai cha con các ông là đầu heo cũng không sai, con của ông trước mặt mọi người cởi quần lại nói là tôi làm, hiện tại nhà ông xây như thế cũng lại nói là tôi làm. Nếu như bồ nhí bên ngoài của ông mang thai thì có phải là ông cũng kêu là do tôi làm không? Bộ dạng Đường Kim tỏ ra bất mãn, sau đó la một câu: - Ôh, mọi người đi tìm đi, không chỉ có phòng này có khe nứt, mà mấy phòng khác cũng có nữa đó. - Đúng, đi tìm thôi. Lập tức có người phụ họa, sau đó thì có hơn trăm người bao gồm cả ký giả liền đi một vòng quanh Long Thành Thế Kỷ, đột nhiên một người hô to: - Nhìn xem, bên này cũng nứt nè. - Bên này cũng nứt. - Bên này cũng có. - Mẹ kiếp, họ Vương kia, cái rắm gì đây? Có một người thấy được một vết nứt thật thì thì mắng: - Bà mẹ nhà ông, nói ông là rắm thì cũng là khen ông, cho dù ông dùng shjt để xây thì nó cũng không nứt như vậy. - Mọi người đi thôi, không mua nữa. Có người la một câu. - Tôi đặt tiền cọc rồi, trả lại tiền đây. - Đúng vậy, trả tiền, tôi cũng đặt tiền cọc rồi. - Các đồng chí ký giả, các vị nhất định phải vạch trần tội ác của bọn hắn. - Hạ thị trưởng, loại người như thế này thì nên bắt vào trong tù.… Trong lúc nhất thời mọi người liền tức giận, Vương Hạo trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vẻ mặt của Hạ Ngọc Thư cũng đen lên, hắn căm tức nhìn Vương Hạo, rốt cục không nhịn được nổi giận lên: - Vương Hạo, tôi năm lần bảy lượt nói ông phải chú ý chất lượng, nhưng mà ông thì sao? Ông dùng cái gì để xây đây? Chỗ này dùng để ở à? - Hạ thị trưởng, tôi.Ánh mắt Vương Hạo đỏ bừng, đột nhiên hai mắt trắng dã rồi ngã xuống. Mọi người ngẩn ngơ, Vương Hạo cứ như vậy mà hôn mê sao? - Hắn giả vờ đó, đánh hắn. Đột nhiên Đường Kim la một câu. - Đúng, đánh hắn. Nghe được Vương Hạo giả vờ ngất xỉu thì có mấy người bị chọc tức, vội vàng bước lên quyền đấm cước đá vào người hắn. - Mọi người bình tĩnh, chuyện này tôi sẽ giải quyết tốt, sẽ không để mọi người chịu thiệt… Hạ Ngọc Thư la một câu để trấn an mọi người, nhưng mà lúc này lời nói của hắn đã không còn giá trị nữa. Mấy phút sau, bất luận là Vương Hạo có giả vờ hay không thì hiện tại hắn cũng đã hôn mê thật rồi. Qua một hồi náo loạn thì mọi người đã không thấy Đường Kim đâu cả. Mục đích đã đạt được, Đường Kim đã rời đi, bất quá hắn vừa tới ven đường thì thấy được một chiếc Hummer quen thuộc. Mở cửa xe ngồi lên, Đường Kim cười nói: - Chị Thanh, chị đến đây mua nhà sao? - Tiểu đệ, cậu rất được a.Ánh mắt Đường Thanh Thanh tỏ ra quái dị nhìn Đường Kim: - Lúc này Vương Hạo bị cậu chỉnh thật thảm rồi.