- Cô vẫn nên đưa tôi vào sổ đen đi. Đường Kim nói nhanh một câu rồi cúp điện thoại. Nhưng mà điện thoại lại vang lên vẫn là Hiểu Hiểu gọi tới. - Quỷ chán ghét, không được cúp máy. Điện thoại vừa nhấc, Hiểu Hiểu liền tức giận mắng một câu sau đó nàng liền năn nỉ: - Một tiếng, như thế nào? - Quá lâu. Đường Kim vẫn cự tuyệt: - Lại nói, tôi bán mình không bán nghệ, tuyệt đối không bồi chuyện. - Đường Kim, cậu chính là người chán ghét nhất trên thế giới này. Hiểu Hiểu thở phì phì, mắng. Lúc này Đường Kim hỏi lại một câu: - Cô rất nhàm chán sao? - Nói nhảm. Hiểu Hiểu nói: - Nếu không chán thì tôi tìm cậu nói chuyện làm gì? - Vậy cô kiếm ngươi trong Ám tổ nói chuyện đi. Đường Kim đưa ra một đề nghị. - Cậu cho rằng bọn họ ở không như cậu sao? Hiểu Hiểu tức giận: - Cả Ám tổ này không tìm được ai nói chuyện nên tôi mới tìm cậu. - Xem ra cô thật nhàm chán a. Đường Kim cảm khái một chút, sau đó lời nói xoay chuyển: - Như vậy đi, cô tìm giúp tôi mẹ của tôi đi. - Tại sao tôi phải giúp cậu? Hiểu Hiểu hỏi. - Bởi vì có như vậy thì cô chẳng những không nhàm chán, hơn nữa mỗi ngày còn có 30 phút để báo lại tình huống cho tôi. Đường Kim không nhanh không chậm nói. - Quỷ chán ghét, cậu đây là cháy nhà hôi của. Hiểu Hiểu có chút tức giận. - Tôi đây vì cô mà nghĩ ra một ý kiến hay a. Giọng nói Đường Kim tỏ ra vô tội: - Nếu cô không muốn thì tôi cúp máy đây. - Không cho cúp máy. Hiểu Hiểu vội vàng la một câu. - Vậy cô đáp ứng sao? Đường Kim cười hì hì. Hiểu Hiểu trầm mặc khoảng mười giây, rốt cuộc cũng đáp ứng: - Tốt, tôi giúp cậu tìm mẹ, mỗi ngày cậu nói chuyện phiếm với tôi 30 phút. - Không phải là nói chuyện phiếm, mà cô báo cáo lại cho tôi. Đường Kim cải chính. - Dù sao cũng là thế. Hiểu Hiểu tức giận mắng một câu: - Đường Kim, cậu thật sự là một tên chán ghét. Mắng xong, Hiểu Hiểu liền cúp máy. Đường Kim lầm bầm: - Tại sao trên đời này lại có người nhàm chán như vậy? Cúp máy xong, Đường Kim hơi suy nghĩ một chút rồi xoay người xuống lầu, rời khỏi khu phòng học. Phòng học, lớp 10/1, thấy Đường Kim rời đi thì Trương Ny rốt cục không nhịn được: - Tần Thủy Dao, tình huống của các cậu là gì a? - Tình huống gì? Hiện tại Tần Thủy Dao rất vui vẻ. - Cậu và Đường Kim, còn có Hàn Tuyết Nhu, các cậu giống như là một cuộc tình tay ba a. Vẻ mặt Trương Ny mơ hồ. - Nói bậy cái gì đó? Tần Thủy Dao trợn mắt nhìn Trương Ny một cái: - Cuộc tình tay ba cái gì, chẳng qua là mấy ngày nay tớ suy nghĩ, rốt cuộc cũng tìm được biện pháp đối phó với tên lưu manh Đường Kim đáng chết đó rồi. - Biện pháp gì? Trương Ny có chút ngạc nhiên. - Tên lưu manh kia cả ngày chọc tớ chính là muốn từ hôn với tớ, tớ liền không từ hôn với hắn, tớ lấy danh nghĩa hôn thê để khi dễ hắn, chèn ép hắn, làm cho hắn cực khổ mà chết. Bộ dạng Tần Thủy Dao tỏ ra đắc ý. Nhất thời Trương Ny có chút ngẩn người, nàng có chút hoài nghi nhìn Tần Thủy Dao, muốn khi dễ Đường Kim? Đến lúc đó hơn phân nửa người bị khi dễ chính là cậu a. Trương Ny có dự cảm, cứ tiếp tục như vậy thì hơn phẩn nửa Tần Thủy Dao cùng với Đường Kim sẽ thành vợ chồng thật. Trong lòng nghĩ như vậy thì ngoài miệng Trương Ny nói: - Tần Thủy Dao, tớ ủng hộ cậu đánh bại Hàn Tuyết Nhu. - Tớ mới không có hứng thú tranh giành với Hàn Tuyết Nhu, nhưng mà Đường Kim kia quá ghê tởm, tớ phải hảo hảo chỉnh hắn. Tần Thủy Dao căm giận nói. Hai ngày nay, Tần Thủy Dao đã trải qua nhiều chuyện, chuyện xảy ra chủ nhật đã làm cho nàng hiểu được nàng và mẹ mình đang gặp nguy hiểm, mà các nàng cần được Đường Kim bảo vệ. Rốt cuộc nàng cũng hiểu, muốn cùng từ hôn với Đường Kim thì tạm thời không thể nào, nếu không thể thì nàng sẽ lợi dụng cái thân phận hôn thê này để chỉnh Đường Kim. Bình thường thì trường học cũng là nơi an toàn, căn bản không ai có thể mang người đi khỏi phòng học. Cũng chính vì thế, Đường Kim có tạm thời rời trường học. Hai cô gái đều trong phòng học, ở cùng không ít bạn học, dù có cái gì ngoài ý muốn thì hắn cũng nhanh chóng biết được. Hắn còn có việc cần làm một mình, không thể ở cùng các nàng được. Đi ra khỏi Ninh Sơn Nhị Trung, Đường Kim cầm điện thoại gọi đến số của Đường Thanh Thanh. - Tiểu đệ, tìm chị có việc gì sao ? Cậu ăn cơm tối chưa ? Nếu không thì chị đón cậu rồi cùng đi ? Đường Thanh Thanh nhận điện thoại rồi nói. - Được. Đường Kim đáp ứng : - Nhưng mà, chị Thanh, chị không cần đón em, cứ ở trước cửa cục cảnh sát chờ em đi. - Ok, gặp lại. Đường Thanh Thanh nói xong liền cúp máy. Năm phút sau, Đường Thanh Thanh đi ra cục cảnh sát thì liền thấy Đường Kim cười cười nhìn nàng. - Tiểu đệ, cậu tới sớm thế? Đường Thanh Thanh có chút ngạc nhiên. - Vừa mới tới. Đường Kim nhìn thoáng qua đôi chân dài Đường Thanh Thanh rồi hỏi: - Chị Thanh, các người không bắt tên đầu heo kia sao? - Cậu nói Vương Phi sao ? Đường Thanh Thanh lắc đầu : - Chúng ta đã liên hệ với cha hắn là Vương Hạo, Vương Hạo nói là sẽ mang con hắn tới cục cảnh sát làm ghi chép. Chẳng qua hiện tại vẫn chưa đến. Tiểu đệ, chị nói thật cho cậu biết, việc này nhiều nhất thì Vương Phi chỉ đến làm ghi chép, cũng không thể bắt hắn. Dừng một chút, Đường Thanh Thanh giải thích: - Mặc dù Vương Phi sai người đánh Hàn Hữu Đức, nhưng thương thế của Hàn Hữu Đức cũng không nghiêm trọng. Thêm vào đó Vương Phi mới 16 tuổi, chuyện này rất khó truy cứu trách nhiệm, chuyện như vậy trên căn bản là Vương gia bồi thường ít tiền nhưng mà Hàn Hữu Đức lại không thiếu tiền, cho nên không có ý nghĩa gì. - Chị Thanh, vậy chị có biết chỗ ở hiện tại của 2 tên đàu heo kia không? Đường Kim hỏi. - Chị cũng không biết. Đường Thanh Thanh lắc đầu, nhưng ngay sau đó có chút bận tâm nhìn Đường Kim: - Chị nói nè tiểu đệ, không phải là cậu muốn đi đánh bọn họ chứ? - Dĩ nhiên là không. Đường Kim lắc đầuĐường Thanh Thanh thở phào nhẹ nhỏm, nhưng vào lúc này, Đường Kim lại nói một câu: - Đánh bọn hắn thì quá tiện nghi cho bọn hắn rồi. Cho nên, Đường Thanh Thanh nhất thời liền hết chỗ nói rồi. - Tiểu đệ, trước tiên chúng ta đi ăn cơm đi. Đường Thanh Thanh quyết định tạm thời không nói chuyện này, lôi kéo Đường Kim lên Hummer, rất nhanh rời khỏi cục cảnh sát. Trên đường đi, Đường Thanh Thanh đột nhiên giảm tốc độ: - Tiểu đệ, cậu có nhìn thấy biển quáng cáo kia không?