Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 107 : Hai bạn đang làm xiếc à?
- Ai vừa gọi ta ?
Bất ngờ, Đường Kim ngồi dậy, bàn tay vô tình vung lên vỗ vào bát nước đang bay về phía hắn...Ít nhất hơn nửa số nước trong đó đập thằng vào mặt Tần Thủy Dao, còn Đường Kim lúc này hai mắt trợn tròn, nhìn mặt Tần Thủy Dao đầy nước, ngạc nhiên hỏi:
- A, cô đang khóc ? Ai bắt nạt cô vậy ?
- Cậu đi chết đi ! Đừng giả vờ.
Tần Thủy Dao lau nước trên mặt nói, sau đó cầm hết đồ ném về phía Đường Kim.
Bỏng ngô, hạt dưa, chén nước, đĩa trái cây, tất cả cùng một lúc bay về phía Đường Kim.
- Tần Thủy Dao, ném đồ bậy bạ là không tốt đâu, tuy rằng những thứ này đều không quý nhưng hư hỏng thì cũng phải đền tiền đó.
Đường Kim cũng không né tránh, lại rất cần mẫn, bất kể đồ gì mà Tần Thủy Dao ném đến hắn đều chụp lại rồi để lên bàn, đồng thời miệng của hắn cũng không ngừng nói:
- Tuy rằng nhà các cô rất giàu, nhưng Khinh Vũ tỷ tỷ kiếm tiền cũng rất vất vả đó, cô không thấy làm thế này quá lãng phí sao ?
- Ai cần cậu quan tâm !
Tần Thủy Dao tiếp tục ném một chén nước đến.
Đường Kim dễ dàng chụp được, rồi lại để lên bàn, Tần Thủy Dao lại tiếp tục đưa tay chụp lấy đồ vật ném tới, mà Trương Ny ở bên cạnh vẫn trợn mắt há mồm không nhịn được lên tiếng:
- Hai người các bạn đang biểu diễn xiếc à ?
Không đợi hai người trả lời, Trương Ny đã khen ngợi:
- Hai người các bạn đúng làm tâm ý tương thông a, phối hợp nhuần nhuyễn không chê vào đâu được!
- Có quỷ mới cùng hắn tâm ý tương thông !
Nghe xong, Tần Thủy Dao liền thu tay, không tiếp tục ném loạn đồ nữa:
- Trương Ny, Tiểu Đậu Nha, chúng ta đi thôi, mặc kệ tên gia hỏa này.
Tần Thủy Dao kéo hai nàng rời đi, Đường Kim liền duỗi lưng một cái, tiện tay bốc một nắm hạt dưa, đi theo phía sau.
Ba nữ nhân đến quầy phục vụ ở tầng một tính tiền, Đường Kim đã đi ra phía trước KTV Hoàng Triều, lúc này đã là khuya, mặc dù đây là KTV, nhưng vẫn rất vắng vẻ, chỉ có hơn mười chiếc xe đang đậu ở ngoài.
- Ọe..!Ở ven đường, một người đang ngồi ói liên tục.
- Ông chủ Dương, không sao chứ ?
Một người khác thì không ngừng vỗ sau lưng người này, hỏi thăm.
- Không sao, nôn ra được nên không sao rồi.
Một lát sau, người này cuối cùng đã đứng lên.
Đường Kim vô ý liếc mắt nhìn thì phát hiện người này chính là người đã vào nhầm phòng của mình, mà bên cạnh nam tử say này cũng là người đã vào sau hắn, người này là vị biểu ca.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập từ ngã rẽ phía trước truyền đến, rất nhanh, bảy tám người đã xuất hiện trong tầm mắt Đường Kim. Đi đầu là tên gia hỏa vừa mới bị đánh rụng hai cái răng cửa, phía sau những người đó là một đám mặc đồng phục dân quân.
Thấy một màn này, nhất thời làm vị biểu ca kinh ngạc, lên tiếng hỏi:
- Chí Thành, em làm sao vậy? Mang theo nhiều người vậy đến đây làm gì?
- Biểu ca, chuyện này không liên quan đến anh, đừng hỏi nhiều !
Người nọ vẻ mặt hung ác, không hề khách khí nói:
- Đêm nay, nếu lão tử luân gian các ngươi thì không gọi là Hoàng Chí Thành nữa.
- Chí Thành, đã xảy ra chuyện gì ?
Biểu ca kia có chút mơ hồ hỏi.
Đúng lúc này, ba người Tần Thủy Dao từ bên trong bước ra. Hoàng Chí Thành liền chỉ vào các nàng nói:
- Chính là chúng, bắt lấy nữ nhân phía trước cho ta, luân gian cho ta.
Một đám dân quân nhất thời như sói đói lao về ba người Tần Thủy Dao.
Tần Thủy Dao theo bản năng lui lại phía hét lên một câu:
- Đường Kim chết tiệt ! Cậu chạy đâu rồi ?
- Dừng tay !
Biểu ca kia quát khẽ một tiếng.
Nghe thấy câu này, mấy tên dân quân theo bản năng dừng lại, cùng nhau nhìn về hướng Hoàng Chí Thành, tất nhiên là đợi hắn ra lệnh.
- Biểu ca, tôi nể mặt anh, hôm nay đặc biệt đến chiêu đãi khách của anh, chẳng lẽ anh lại không cho tôi mặt mũi ?
Hoàng Chí Thành tức giận nhìn biểu ca nói.
- Chí Thành, em không biết làm vậy là phạm pháp sao?
Biểu ca có chút tức giận nói:
- Sao các ngươi có thể coi thường pháp luật như vậy.
- Biểu ca, anh thật sự muốn quản chuyện này sao ?
Hoàng Chí Thành hơi tức giận nói:
- Đừng nói luật pháp với tôi, anh cũng không có tốt đẹp hơn tôi chút nào đâu.
- Em!
Biểu ca kia đã thật sự tức giận, dừng một chút, đành nói:
- Em nếu làm như vậy, anh sẽ nói cho cậu biết !
- Trần Huy, anh định cản trở tôi chứ gì ?
Hoàng Chí Thành đột nhiên nổi điên, chỉ vào mặt biểu ca mắng:
- Lão tử đêm nay vì chiêu đãi khách nhân của anh, đã đặc biệt giúp anh tìm gái, vậy mà con điếm đó lại bị đánh gãy hai cái răng cửa, còn đánh gãy tiểu jj của tôi, tôi đã không tính toán chuyện anh không ra tay giúp tôi, vậy mà còn muốn ngăn cản tôi sao. Lần này lão tử đã quyết làm đến cùng rồi, nếu anh dám nói lung tung, lão tử sẽ đem tất cả chuyện hư hỏng trước đây của anh nói hết ra, đừng có đứng đó ngăn cản tôi nữa.
Không đợi biểu ca Trần Huy của hắn trả lời, Hoàng Chí Thành đã vung tay nói với mấy tên dân quân:
- Tiếp tục đi, có việc gì ta chịu hết.
Nghe xong câu này, đám dân quân đã không còn do dự, tiếp tục lao về ba người Tần Thủy Dao, trong tay cầm đoản côn đều giơ lên cao.
Sắc mặt Trần Huy tái xanh, nhưng cũng không tiếp tục ngăn cản.
- Anh Đường Tinh !
Tiểu Đậu Nha sợ đến mức khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch, duyên dáng gọi to.
- Này này, các ngươi dù sao cũng được xem là nửa cảnh sát, không thể làm chút chuyện tốt nào sao ?
Giọng nói uể oải của Đường Kim vang lên, thân hình hắn đã chắn trước người ba nữ nhân.
- Giết chết hắn !
Hoàng Chí Thành nổi giận, gầm lên một tiếng.
Đám dân quân này không hề dừng lại, nhanh chóng lao đến trước mặt Đường Kim, bảy tám đoản côn trong tay đánh xuống.
- A…
Tiếng hét thê lương, thảm thiết truyền vào tai mọi người.
- Đúng là coi thường pháp luật !
Trần Huy có chút tức giận, nhưng lập tức cảm thấy không đúng, tiếng hét thảm thiết này sao nghe quen thuộc thế ?
Hắn ngẩng đầu nhìn, liền trợn mắt há mồn, mà lúc này mấy người dân quân kia cũng ngây người, hắn sao lại biến thành như vậy ?
Sau khi thu lại đoản côn, liền phát hiện trước mặt bọn họ, một hình dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ, bởi vì người này bị đánh cho máu me khắp người, khó có thể nhìn rõ khuôn mặt, mà nói quen thuộc, là dựa vào trang phục có thể nhận ra được người này chính là Hoàng Chí Thành !
- Đê Ka Mờ, các ngươi…
Hoàng Chí Thánh gắng gượng nói, rồi đột nhiên lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Còn ở bên cạnh, Đường Kim vẫn một bộ dáng thong dong, giống như tất cả việc vừa xảy ra không hề liên quan đến mình vậy. Đến ngay cả đám người Tần Thủy Dao cũng đưa mắt nhìn nhau, không hiểu Đường Kim này vừa giở trò gì .
Nhất thời, bốn phía đều yên tĩnh.
- Anh Đường Tinh, bọn hắn làm sao lại đánh người một nhà vậy ?
Giọng nói thanh thúy của Tiểu Đậu Nha vang lên đã phá vỡ yên lặng, sau đó hơn mười ánh mắt đều cùng nhìn về hướng Đường Kim.
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
501 chương
18 chương
120 chương
27 chương
60 chương