Vô Song Chi Chủ
Chương 8 : Bế quan
Phía bắc Vĩnh lạc đại lục, tại bên trong một tòa đình viện màu xanh, một thanh sam thiếu niên đang ngồi xếp bằng, đả tọa điều tức.
Đột nhiên sắc mặt hắn đại biến, thanh sam thiếu niên trầm mặc, giọng nói u ám, mang theo vài phần sát khí.
“Kẻ nào đã đánh nát lạc ấn tinh thần của ta!”
Lạc ấn tinh thần của hắn đặt vào trong Linh Thánh chi tinh, nếu có bất cứ ai đến gần liền sẽ bị huyễn thuật trong lạc ấn bắt lấy, rơi vào ảo cảnh mà tự sát.
Thanh sam thiếu niên cảm thấy vô cùng quái lạ, Vĩnh lạc đại lục này chỉ là một cái cấp thấp vị diện, Hư thiên cảnh đã là một phương cường giả, Mệnh kiếp cảnh thì hiếm như phượng mao lân giác. Mà huyễn thuật bên trong lạc ấn là hắn khi còn đỉnh phong bố trí xuống, dù cho là tu sĩ Mệnh kiếp cảnh đỉnh phong ra tay cũng vô pháp phá vỡ.
Thanh sam thiếu niên suy nghĩ, đại lục này quả thật không đơn giản, dường như có ẩn chứa rấy nhiều bí mật.
Bất quá, Linh Thánh chi tinh hắn bắt buộc phải cướp về, nó quan trọng hơn hết thảy của hắn, liên quan đến việc có hay không hắn khôi phục lại thực lực đỉnh phong, thậm chí khiến hắn tiến thêm một bước.
Thanh sam thiếu niên đem ra một đống linh thạch, bắt đầu tĩnh tâm tu luyện.
…
Đã ba ngày từ lúc Vân Hoàng treo biển bế quan.
Dược lực bên trong tôi thể dịch biến dị bản quá mức kinh diễm, đem hắn dày vò chết đi sống lại.
Vân Hoàng bước ra khỏi thùng tôi thể dịch, tiến đến chỗ Xích diễm thảo và Trì nguyên thảo hắn chất ở góc phòng. Vân Hoàng đã đem bạch sắc tinh thạch lưu lại ở đó, để cho linh dược tiến cấp.
Vân Hoàng bốc một nắm Trì nguyên thảo lên, nguyên bản là để lâu trong không khí mà không có biện pháp bảo quản thì dược lực sẽ dần tiêu tán, ở đây trái lại lại tỏa ra nồng đậm dược tính, từ đê giai nhất cấp linh thảo thăng lên trung giai nhất cấp linh thảo.
“Viên bạch sắc tinh thạch này, quả nhiên không phải vật phàm!”
Vân Hoàng cảm khái nghĩ
Thu hoạch trong chuyến đi lần trước không thể nghi ngờ là viên bạch sắc tinh thạch này.
Sống lại một đời, nhân sinh của Vân Hoàng liền rẽ chệch quá nhiều khỏi hướng đi ban đầu. Trên người hắn tài nguyên tu luyện không thiếu, lại có đỉnh cấp luyện thể chi pháp cùng thần bí tu luyện thần hồn chi pháp.
Nhưng hắn không kiêu ngạo. Kiếp trước hắn từng được chiêm ngưỡng những kì tài của Vĩnh lạc đại lục, bọn họ ba tuổi bắt đầu tu luyện, bốn tuổi khai Bát mạch, chín tuổi Luyện khí cảnh đỉnh phong, mười tuổi tấn Thông linh cảnh, đó mới là xứng đáng để kiêu ngạo. Vân Hoàng bây giờ đã mười lăm tuổi, liền cả Khai mạch cảnh cũng không có, nếu chỉ lấy chút đó thực lực đi khoe khoang thì hắn thực sự có thể đập đầu chết lần nữa.
Vân Hoàng sau khi kiểm tra hết dsông linh dược thì vô cùng hài lòng, lúc này bụng hắn đã đói lên rồi.
Cảnh giới này Vân Hoàng vẫn chưa thể ích cốc nên hắn đôi khi vẫn cảm thấy đói. Vả lại thể phách liên tục được rèn dũa đã tiêu hao của Vân Hoàng rất nhiều năng lượng, bụng hắn kêu gào như mãnh hổ đồng dạng.
Vân Hoàng lấy một khối thịt Mãnh sư ra, thịt của yêu thú đối với thể tu mà nói thì là vật đại bổ. Ăn yêu thí thịt kết hợp với luyện thể chi quyết có thể tăng cường khí huyết, cương nguyên.
Nếu muốn ăn thịt yêu thú thì cần có luyện đan sư phối hợp cùng linh dược, sau đó đem nấu lên. Nhưng Vân Hoàng lấy đâu ra bản lãnh đó, hắn chỉ có thể ăn sống.
“Ọe! Dở kinh!”
Mãnh sư chỉ là nhất cấp yêu thú, thịt của nó cũng chẳng mĩ vị gì, lại dai nhoanh nhoách, hắn phải có lắm mới nuốt trôi được ba cân thịt.
Bất quá, hiểu quả quả thật không tồi. Vân Hoàng sau khi tiêu hóa xong liền cảm giác huyết dịch của mình ngày càng ngưng đọng, cương nguyên cũng liền gia tăng một mảng lớn.
Bất quá, nghĩ đến việc trong những ngày tiếp theo không ăn gì ngoại trừ thịt Mãnh sư, Vân Hoàng cảm thấy ngao ngán tận cổ.
Tu chân là thế đó, đối với những người không có chỗ dựa, không có bối cảnh, liền không có tư cách chọn cho mình tài nguyên.
Vân Hoàng mở linh trận, lúc này đã là buổi đêm, hắn cũng không sợ ai còn ra ngoài lúc này.
Vân Hoàng đem thùng nước đổ đi, thay thùng mới vào, sau đó hắn leo lên phía trên gian phòng, tu luyện thần hồn.
Những hạt tinh quang tuy không giống như ở trong Triêu Hà sâm lâm to cỡ hạt đậu, nhưng tinh quang ở đay cũng to bằng hạt thóc.
Từng hạt tinh quanh được Vân Hoàng hấp thu, đem thức hồn của hắn ngưng thực, hồn lực chận rãi tăng lên.
Vân Hoàng tu luyện đến gần sáng, sau đó hắn lại tiếp tục trốn vào trong phòng bế quan.
Ngày nào cũng vậy, ban ngày thu luyện thân thể, ban đêm tu luyện thần hồn. So với thần hồn, nhục thể của Vân Hoàng tăng trưởng vô cùng rõ rệt, nhưng tài nguyên tiêu hao thì càng lúc càng nhanh.
“Bây giờ ngoại trừ hấp thụ tinh hoa xương cốt của Mãnh sư ra thì ta cũng tiêu sạch tài nguyên”
Vân Hoàng cầm trên tay xương của Mãnh sư, trầm tư suy nghĩ
Ngoại trừ gốc Huyết nhân sâm nhị phẩm còn lại một phần ba ra thì linh dược hắn toàn bộ đã hao hết, thịt của Mãnh sư thì hôm qua Vân Hoàng đã ăn nốt mẻ cuối cùng rồi.
Vân Hoàng quyết định sẽ mài luyện yêu thú xương cốt.
Mài luyện xương cốt là một cái quá trình phức tạp, luyện cốt cần đem cương nguyên của mình chậm rãi mài mòn yêu cốt, sau đó chậm rãi hấp thu yêu cốt tinh hoa phát ra trước khi tán hết, nếu may mắn thì có thể hấp thu sáu thành tinh hoa trở lên, còn nếu tay chân luống cuống thì có khi một phần tinh hoa cũng không lấy được.
Vân Hoàng ngưng tụ tinh thần lực, đột nhiên cảm thất khác lạ, hắn nhìn thấy những đốn sáng bên trong yêu cốt, có lớn có nhỏ, trải khắp yêu cốt.
Vân Hoàng giải trừ thần thức ngưng tụ, mấy đốm sáng mờ đi, nhưng cũng có thể nhìn thấy.
Vân Hoàng lúc này nhớ đến một truyện, hắn khi ở trên mái tu luyện thần hồn chi pháp, xuất hiện những hạt tinh quanh nhỏ được hắn hấp thu, gia tăng thức hồn.
Mà những hạt tinh quang này là tinh thần nguyên bản nhất, thứ này vô hình, vậy mà Vân Hoàng hắn lại có thể nhìn thấy.
Vân Hoàng lập tức minh ngộ, thần hồn chi pháp cho phép hắn có thể “nhìn” thấy các loại vô hình năng lượng.
“Nếu vật thì… khi luyện cốt, ta có khả năng hấp thu chín thành tinh hoa, không, có khi là mười thành tinh hoa!”
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
340 chương
662 chương
32 chương
187 chương
27 chương
194 chương