Editor: demcodon Sở Từ nghe được Thôi Hương Như nói lời này không khỏi hơi sửng sốt, đột nhiên hiểu được tại sao mặc dù vì nàng mượn xác hoàn hồn cũng không nhịn được có cảm giác đặc biệt quan tâm Thôi Hương Như. Cô gái này mặc dù tính cách quá mức ôn hòa, nhưng tâm địa xác thực rất lương thiện. 900 đồng cũng không phải một con số nhỏ mà chị vừa mở miệng đã muốn lấy ra cho nàng mượn. Nàng và Sở Đường đã hỏi qua chi phí vật liệu cần thiết để xây một ngôi nhà. Giá của một viên gạch xanh đỏ là khoảng 4 xu, dự tính xây nhà ngói 3-4 gian cũng chỉ cần hơn 1000 đồng. Đương nhiên, số tiền này kỳ thật chỉ là chi phí ngói và gỗ, nhân công bình thường đều xuất từ lao động trong thôn, bà con quê nhà ngược lại không để bụng chút tiền công này, bao cơm là được. &quot;Em và Sở Đường không thiếu tiền, hơn nữa trước mắt cũng không cần xây nhà. Trước ở tạm, qua mấy ngày nữa Sở Đường và Từ Nhị đều phải đến huyện đi học. Em nghĩ đến lúc đó thì đi theo đến huyện nhìn xem sẽ có nhiều cơ hội.&quot; Sở Từ cũng không gạt mà mở miệng nói. Thôi Hương Như hơi ngạc nhiên: &quot;Đồ bên huyện kia đắt hơn trong thị trấn. Một đứa con gái như em tìm công việc cũng khó.&quot; Nhưng mới nói xong câu này, Thôi Hương Như lại liếc mắt nhìn Sở Từ một cái cười nói: &quot;Nhưng tính tình của em bây giờ còn đáng tin hơn Sở Đường nữa, hẳn là cũng có chủ kiến của mình. Nếu em đã thật sự quyết định rồi, chờ đến lúc em chuẩn bị đi thì nói với chị một tiếng. Chị cũng không có người thân ở thôn Thiên Trì, chi bằng cũng đi lên huyện nhìn một cái xem có nhà xưởng lớn nào cần người hay không.&quot; Bây giờ chị không có việc làm, vì nuôi sống bản thân khẳng định phải đi chung quanh cầu thần bái Phật. Hơn nữa người ly hôn trong thôn rất ít, ba ngày hai bữa đều có người nhìn chị nói ra nói vào. Loại ngày tháng này chị cũng không muốn tiếp tục trải qua. Sở Từ gật đầu đồng ý. &quot;Chị, Từ Nhị sốt rất cao.&quot; Sở Đường sờ trán Từ Nhị cau mày nói. &quot;Em đến trạm thu mua bên kia mua chút phân tằm về. Nếu có trần bì (vỏ quýt) thì tốt nhất cũng mua một ít về, đi nhanh về nhanh.&quot; Sở Từ dặn dò về phía cậu một câu. Phân tằm là vật bài tiết của tằm, bình thường là màu xanh đậm. Người dân trong thôn nuôi tằm cũng sẽ thu gom phân tằm lại. Bởi vì thứ này coi như là thuốc đông y, nó xuất hiện vào lúc này. Mấy ngày hôm trước Sở Từ nhìn thấy ở trong trạm thu mua, trong sách Phúc Duyên đã tự động giải thích về phân tằm. Bởi vậy nàng mới biết được phân tằm có thể chữa chứng ợ nóng, dùng để hạ sốt là rất tốt. Hơn nữa tằm ăn lá dâu rất sạch sẽ, cũng không ghê tởm. Sở Đường cũng không biết những thứ này. Nhưng cậu không có nghi ngờ gì với lời nói của Sở Từ. Bởi vậy lập tức ra cửa, Sở Từ lại đi một vòng trong sân. Thừa dịp Thôi Hương Như không chú ý thì lấy mấy thứ giống như cuộn chỉ gai từ trong không gian ra. Thứ này gọi là rễ trúc, là nàng hái xuống từ trên cây trúc hoang dã ở trên núi. Không gian của nàng trước mắt chỉ có 10 mét vuông. Tuy hơi nhỏ, nhưng bây giờ đã bỏ đủ loại đồ vật. Ví dụ như nấm hoang tìm được ở trên núi, hoặc là một ít thảo dược kỳ quái. Đương nhiên, mấy thứ này cũng không đáng giá, mỗi loại đồ cũng không phải chứa rất nhiều. Bằng không căn bản là không bỏ xuống được. Sở Từ không hiểu dược lý, bởi vậy chỉ cần sách // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3467521.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3467521.png" data-pagespeed-url-hash=4056265828 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>