Editor: demcodon Gương mặt già nua của Hoắc thần tiên hơi co giật, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Từ một cái: &quot;Lợi nhuận thuốc này của con là bao nhiêu?&quot; Nếu Hoắc thần tiên muốn chia 30% lợi nhuận này thì nói chi phí tổn thất cho ông cũng được. Cho nên Sở Từ không e dè cười nói: &quot;Trong thuốc viên này tổng cộng có mười loại dược liệu, cộng thêm một số trái cây dại nấu thành nước. Mỗi loại dược liệu đều phổ biến. Cho nên giá cả cũng không đắt, chi phí vật liệu khoảng 50 đồng.&quot; Nói xong, Hoắc Thần Tiên trợn to hai mắt nhìn: &quot;50 đồng của con làm ra đồ muốn bán với giá 200 đồng?&quot; 200 hộp thuốc, một hộp 1 đồng, không phải là 200 đồng sao? &quot;Thầy à, thầy nói như vậy là sai rồi.&quot; Sở Từ trợn mắt khinh thường nói: &quot;Đây đắt nhất vốn dĩ chính là chi phí thủ công và chi phí bài thuốc, chi phí vật liệu tính là cái gì? Trên núi Thiên Trì dược liệu khắp nơi, nhưng thầy xem có ai biết dùng?&quot; Sở Từ nhếch miệng cười nói tiếp: &quot;Nếu thầy cảm thấy kiếm được nhiều tiền lương tâm không yên. Vậy thì thầy chia ít đi 10% nha?&quot; Hoắc thần tiên nheo mắt, gương mặt già nua co giật. &quot;Không được, thuốc này của con kiếm được quá nhiều!&quot; Ông đã sống mấy chục năm. Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới việc kiếm tiền từ thôn dân! &quot;Thầy à, thầy có biết con nấu thuốc trong bao lâu không? Suốt một ngày một đêm, trong lúc nấu không thể để lửa tắt, tiêu hao sức lực tuyệt đối không ít. Hơn nữa, người dân ở thôn Thiên Trì này còn không nghèo đến mức ngay cả thuốc tẩy giun cũng không mua nổi. Nếu bọn họ thật sự chê đắt cũng có thể chọn loại đã từng bán trước kia. Chúng ta cũng không phải ép mua ép bán. Thầy cứ thoải mái đi, thuốc này chi phí tổn thất hơi thấp, nhưng tác dụng tuyệt đối xứng với giá này.&quot; Sở Từ thấy dáng vẻ rối rắm của ông lão này nghiêm nghị nói. Quá trình nấu thuốc là nàng phóng đại, nhưng tác dụng của thuốc tuyệt đối không có phóng đại. Ngay từ khi bắt đầu nấu thuốc này trong lòng nàng đã hiểu được, thuốc này không phải chuẩn bị bán toàn bộ cho người thôn Thiên Trì. Dù sao thôn Thiên Trì này cũng chỉ có một trăm hộ gia đình. Ngay từ đầu, mục tiêu của nàng chính là mấy thị trấn gần đó. Thậm chí tuyên truyền một chút mở rộng tiêu thụ thuốc. Nếu không phải có sức ảnh ảnh hưởng của Hoắc thần tiên thì nàng cũng sẽ không cho ông 30% lợi nhuận. Hoắc thần tiên cau mày, cúi đầu nhìn đứa cháu gái của mình cảm thấy vô cùng đau lòng. &quot;Thưa thầy, đưa ra giá cao này kỳ thật còn một nguyên nhân khác.&quot; Sở Từ thấy ông do dự lại nói: &quot;Tương lai chúng ta muốn bán thuốc khẳng định không chỉ viên thuốc tẩy giun này. Giá thấp, trong lòng người khác chỉ sợ sẽ cảm thấy thuốc này không khác gì thuốc tẩy giun trước kia, chỉ có mạnh mẽ để cho người khác nghĩ rằng nó tốt mới có thể lan truyền danh tiếng ra, cũng có thể mở ra con đường cho những loại thuốc khác muốn bán.&quot; Trong suy nghĩ của nhiều người, rẻ là không tốt, đắt thường đại biểu cho tốt. Dù sao Hoắc thần tiên cũng là người lớn tuổi, cũng không phải người không có kiến thức, nghe cô nói như vậy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. &quot;Vậy thì... cứ làm theo lời con nói đi. Ngày mai ông sẽ mang theo thuốc này đi tuyên truyền.&quot; Hoắc thần tiên nói. Dáng vẻ của Sở Từ như trẻ nhỏ dễ dạy, vội vàng gật đầu, nhìn biểu cảm nhưng không nhìn ra ai mới là học trò, ai mới là thầy. - -- --- Sau khi ra khỏi nhà của Hoắc thần tiên, Sở Từ là một thân nhẹ nhàng, đúng mới lại gặp Trương Bảo Sơn chuẩn bị tính tiền với nàng. Trước tiên đưa hơn 100 đồng cho nàng, lại mở rộng kho tiền nhỏ của nàng. Nhưng làm cho Sở Từ ngạc nhiên chính là tốc độ của Hoắc thần tiên rất nhanh. Ngày hôm sau // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3478275.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3478275.png" data-pagespeed-url-hash=2482059528 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>