Editor: demcodon Trong mắt Từ Vân Liệt lộ ra thất vọng, bước chân hơi nặng nề, nhìn về phía từ đường nhịn không được thất thần một hồi. Từ Nhị vẫn kích động như trước, nhưng trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đại khái cũng có thể cảm giác được thái độ của anh cả dịu lại. - -- --- Cùng lúc đó, Sở Đường đã sớm giống như kiến bò trên chảo nóng vây quanh Sở Từ không ngừng. &quot;Chị, chị một chút cũng không lo lắng sao? Từ Nhị có thể là có lòng riêng, cậu ấy không muốn ở nhà chúng ta!&quot; Sở Đường không ngừng nhắc nhở nói. Sở Từ đang nhặt rau xanh như bình thường đột nhiên ném xuống đất vì bị cậu ầm ĩ đến đau đầu nói: &quot;Cậu ta khi nào từng có tâm với nhà chúng ta chứ? Muốn đi thì cứ đi, chỉ cần cho tiền chúng ta không thiệt là được.&quot; Tức là khẳng định tức, nhưng xem như cho Từ Đại mặt mũi, thả y đi cũng không có gì. Hơn nữa dưa hái xanh không ngọt. &quot;Kỳ thật lần trước cậu ấy trở về đã chuẩn bị phải sống chung tốt với chị. Bằng không cũng sẽ không nói ra lời tàn nhẫn như vậy với cô gái như Văn Giai. Nhưng chính là không nghĩ tới sau khi bọn em quay lại trường học lời đồn lập tức truyền ra. Chị cũng không phải không biết trong những bạn học chung khối thì thành tích của em và cậu ấy xem như rất tốt, ít nhiều cũng có chút tên tuổi. Kết quả hiện tại mỗi người đều biết cậu ấy đi ở rể, còn có người hình dung chị thành một quỷ Dạ Xoa, nói cậu ấy chính là trai bao chị nuôi...&quot; Sở Đường thở dài nói tiếp: &quot;Lời trai bao này ngược lại phải nghiêm trọng nhất. Chị không biết trong trường học cũng có một số người quấy rối, chửi bậy mấy ngày liền. Hơn nữa có một số người đố kỵ thành tích của cậu ấy tốt. Cho nên nói cậu ấy bán mình bán thịt khắp nơi. Từ Nhị có tính tình gì chứ? Vốn dĩ đã chết cũng sĩ diện, hiện tại lại mỗi ngày bị người ức hiếp như vậy trong lòng không có vấn đề gì mới là lạ.&quot; Sở Từ vừa nghe đến mấy câu này cũng nhịn không được ngạc nhiên lên. &quot;Giáo viên cũng mặc kệ à?&quot; Nàng nhịn không được hỏi. &quot;Giáo viên quản lý thế nào? Bọn họ chỉ lo dạy bọn em học tập, hơn nữa nhiều nhất cũng là có thể quản lý miệng của 1-2 người mà thôi, cũng không thể cả ngày đi theo sau Từ Nhị bảo vệ cậu ấy?&quot; Nói đến những điều này trong lòng Sở Đường cũng không thoải mái. May mắn cậu là em trai Sở Từ, mọi người mặc dù luôn hỏi cậu chuyện của Sở Từ và Từ Nhị cũng có rất ít người dùng chuyện này đến công kích cậu. Bằng không, cho dù lòng cậu lớn hơn Từ Nhị một chút cũng khẳng định là không nhịn được. Từ Nhị đã kiên nhẫn, không bởi vì chuyện này liều mạng với người khác cũng đã không tệ. Sở Từ há miệng, thời buổi này trường học dường như khác biệt rất lớn với học đường thời cổ đại. Ít nhất ở nước Đại Hạ, người đọc sách là rất được tôn trọng, mà thân phận của giáo viên cũng không khác gì với cha. Bọn học sinh ở học đường tuyệt đối không dám xằng bậy. &quot;Cho dù chị thả cậu // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3473237.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3473237.png" data-pagespeed-url-hash=1946072999 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>