Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 123 : Dẫn trộm tới

Editor: demcodon Bởi vậy trong một trưa Sở Từ đã bán hết sạch những gì mang đến, lược và những vật trang trí nhỏ cũng không giá trị bao nhiêu tiền. Thường là mua hơn 5 đồng Sở Từ đều tặng, may mắn mấy ngày nay là vụ thu hoạch mùa thu. Người trong thôn đều bận rộn, ngay cả trẻ con cũng không có. Cho nên buôn bán không quá tốt, mấy đồ chơi nhỏ dư cũng nhiều, tránh cho những người đã tiêu tiền nhưng không có tặng thêm. Năm bộ dụng cụ trà, ước chừng 50 đồng. Mười sáu con rùa đầu rồng, ngựa và các linh vật khác có hình dạng khác nhau tổng cộng 80 đồng. Những thứ trị giá 1-2 đồng bán cũng không tệ, tính đến cuối cùng lần này Sở Từ kiếm được khoảng 150 đồng. Số tiền này không ít, chính là Sở Từ dùng mồ hôi và máu đổi lấy. Vết chai trên tay dày thêm một lớp. Mỗi ngày trong đầu đều nghĩ đến những cơ quan và điêu khắc gỗ. Ngay cả trong mơ cũng không rãnh rỗi. Cho nên nàng nhận được tiền này một cách thoải mái. Chỉ là một cô bé như nàng, bất quá bày quán 1-2 tiếng đã kiếm được nhiều tiền như vậy, hiển nhiên làm cho những người khác bắt đầu đỏ mắt. Sở Từ cũng không ngốc, đi chợ nông sản gần đó tìm nơi bán hạt giống. Sau khi mua 10 ký hạt giống cây chàm thì lập tức ở chỗ nhiều người ngồi xe về. Kiếp trước nàng có năng lực đánh người mạnh nhất, có trực giác tự nhiên chống lại kẻ thù. Dọc theo đường đi, rõ ràng cảm giác được có vài ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng. Nhưng ở trên xe nên đối phương không thể xuống tay. Cho nên vẫn luôn loáng thoáng trốn tránh. Đối phương không có ra tay Sở Từ cũng không thể trực tiếp ra mặt bắt người được, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến. Hơn 100 đồng mặc dù nhiều, nhưng cũng không phải giá trên trời. Những người âm thầm này là cảm thấy nàng vừa mập còn trẻ dễ khi dễ. Lúc này mới muốn chiếm cái lợi thôi. Chiếc xe này dẫn đến thị trấn, trong thị trấn cứ một tháng sẽ tổ chức họp chợ năm lần. Nhưng ngày hôm nay rất vắng vẻ, đường về thôn càng không cần phải nói. Trước không có thôn - sau không có quán, căn bản không có bao nhiêu người. Trước đó những người này còn đang trốn tránh. Nhưng sau khi phát hiện trên đường không có người lá gan cũng lớn lên. Năm tên lưu manh trẻ tuổi chưa đến một lát đã cách càng gần, trực tiếp vây quanh cô. Một đám mắt lộ ánh sáng trộm, một tên cầm đầu cười hì hì nói: "Bé mập ơi, lấy ra đi?" "Lấy cái gì?" Sở Từ cười mỉa. Võ công của nàng thật sự không có, nhưng kinh nghiệm ra trận giết địch đó vẫn khắc ở trong đầu. Hơn nữa sức lực cơ thể này lớn, mấy người đàn ông này bất quá chỉ là nhiều người một chút mà thôi. Nếu nàng bắt đầu động thì sẽ ăn mệt một chút, cuối cùng cũng không có khả năng thật sự làm cho bọn họ cướp được. "Giả ngu? Mấy người bọn tao thấy mày bán mấy thứ kia kiếm được hơn 150 đồng nhỉ? Mua chút hạt giống không tốn bao nhiêu, hiện tại lấy ra số tiền còn lại đi? Cũng đừng làm cho bọn tao ra tay đến lúc đó không dễ xem." Đối phương nói tiếp. Năm người này tuổi không lớn, hẳn không phải là mấy tên cướp chuyên nghiệp. Hơn nữa nàng nghe Sở Đường nói, thời buổi này không có sơn tặc, nhiều lắm là có mấy tên lưu manh ăn trộm ăn cắp nhỏ thôi. "Cướp đồ là phải ngồi tù, mấy người còn trẻ tuổi như vậy sẽ không giống người muốn chôn vùi tiền đồ chứ?" Sở Từ sâu kín khuyên một câu, cử động các đốt ngón tay. "A, mày không nói bọn tao không nói, ai biết tao làm cái gì? Bé mập à, mày sẽ không hiểu chuyện như vậy chứ? Mấy người bọn tao nếu đánh vào mặt mày thì tương lai mày không thể gả ra ngoài." Đối phương mỉa mai cười nói. Nói xong, một người duỗi tay kéo cái sọt sau lưng Sở Từ. Hai người túm cánh tay của nàng, còn có hai người chuẩn bị lấy túi tiền của nàng. Ánh mắt Sở Từ lạnh lùng, hơi quăng người một cái. Nhất thời mấy người hơi lảo đảo, suýt nữa không đứng vững. Trong đó bốn người theo bản năng rụt tay lại, chỉ còn tên cầm đầu kia còn túm nàng. Sở Từ nhìn lên, nhất thời trở tay bắt lấy cổ tay người nọ.