Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo
Chương 70
Giữa gian phòng rộng rãi, trải khắp bên trong là những dụng cụ thí nghiệm lóe lên ánh sáng kỳ dị như băng đá, người người qua lại như con thoi. Ở chính giữa là một khối thủy tinh trong suốt mà hai người mới có thể ôm hết, chất lỏng màu xanh dương nhạt không ngừng trào bong bóng ở bên trong. Giữa luồng chất lỏng ấy, một người đàn ông trần trụi đứng thẳng.
Mấy sợi tóc đen trôi bồng bềnh theo dòng chuyển của chất lỏng, hai mắt khép chặt, đôi chân mày rậm nhíu lại, hình như đang muốn tố giác, người đàn ông này trước khi vào đây đã bị tra tấn không ít. Dung mạo anh tuấn phi phàm, mang theo nét đẹp đặc trưng của người phương Đông.....toát lên sự nhẹ nhàng.
Nếu như ai đã từng gặp qua anh ta, nhất định sẽ kêu lên, đây không phải là người đã được FBI phái đi thi hành nhiệm vụ và bị mất tích ngay sau đó, vị thiếu gia thứ tư của nhà họ Lam, Lam Triệt hay sao? Người đã khiến Lam đương gia, Lam Duê mạo hiểm cả tính mạng, trì hoãn hôn lễ của mình, đích thân tiến về phía Tam giác Bermuda để tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả, Lam Triệt.
Ai cũng chưa từng nghĩ đến, người này vốn dĩ đã được tất cả mọi người xác định rằng đã chết, nhưng chính miệng Lam Duê cũng nói ra không rõ tung tích, vậy mà lại xuất hiện ở nơi đây.
Hàng loạt đường dây được kết nối với khối thủy tinh trong suốt, mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng quỷ dị. Người người đi tới đi lui, đối với người nằm bên trong khối thủy tinh kia, cũng chẳng có biểu hiện gì, gương mặt vô cảm không ngừng kiểm tra số liệu trên máy, thỉnh thoảng đi tới trước mặt anh ta quan sát một chút.
Vừa lúc đó, cánh cửa cảm ứng đang khép chặt bất chợt mở ra, hai nam một nữ, kẻ trước người sau tiến vào nơi này.
Người phụ nữ nhanh chân bước tới trước khối thủy tinh, chìa tay xoa lên bề mặt của nó, ánh mắt màu nâu sẫm mang theo sự si mê điên cuồng. Ngón tay không ngừng ma sát lên bề mặt của khối thủy tinh, dường như muốn phủ lên cơ thể của người đàn ông bên trong.
"Thế nào, Liz, cô cứ gấp gáp như vậy?”
Người đàn ông phía sau cười lạnh nói!
Ánh mắt của Liz hơi mơ hồ, giọng nói nhỏ nhẹ the thé: “Tôi đã nghĩ đến người đàn ông này từ rất lâu rồi, ngay từ khi nhìn thấy anh ta, tôi đã điên cuồng si mê, vất vả lắm mới có được, nhưng lại không thể chạm vào, chẳng lẽ bây giờ tôi suy nghĩ một chút cũng không được sao? Vano, anh quản nhiều chuyện quá rồi đó!”
Người đàn ông tên Vano híp đôi mắt màu xanh dương, nói: “Tôi chỉ đang suy nghĩ, người như cô mà lại có hứng thú với một người đàn ông đứng đắn như vậy. Tiếc rằng, người ta chưa chắc đã có hứng thú với cô.”
"Anh có ý gì! Vano, anh muốn chết sao?" Liz đang mơ mơ màng màng, bị lời nói của hắn kích thích liền bừng tỉnh, giọng nói nhẹ nhàng êm ái lập tức được thay thế bằng một giọng đàn ông trầm thấp, bao gồm cả sự tức giận và bất mãn. (QA: Liz là ái nam ái nữ nhé bà con lắm, mấy người đang làm cái gì? Chẳng lẽ không biết là đại nhân bảo chúng ta đến xem ở đây tiến triển đến đâu rồi sao? Ở trong này làm ầm ỹ lên là như thế nào?” Người đàn ông đeo mắt kính nãy giờ vẫn đang đứng ở một bên, lạnh lùng quét mắt về phía hai người kia một cái, thành công trong việc ngăn chặn sự tranh chấp giữa đôi bên.
"Dạ, Corey Lạc!"
Corey Lạc thấy bọn họ không nháo nhào lên nữa, liền xoay người lại, đi về phía ông già tóc bạc đang đợi lệnh ở một bên. Dùng một loại lễ nghi của giới quý tộc Anh Quốc, cúi đầu thi lễ:” Ngài John, không biết lần này tiến triển như thế nào? Đại nhân cố tình bảo chúng tôi đến xem qua một chút, hy vọng biết đại khái lúc nào thì có khả năng thành công."
Ngài John tóc bạc phơ, vốn là một nhà khoa học nổi tiếng trên thế giới, chuyên nghiên cứu về cơ thể người, bởi vì vài năm trước nhốt người bất hợp pháp để tiến hành những thí nghiệm điên cuồng, bị pháp luật ngăn cấm, và bị toàn án tối cao của Luân Đôn xử án tử hình. Ai cũng không ngờ đến, người vốn đã chết này, lại có thể ở đây, hơn nữa còn đang tiến hành một thí nghiệm đủ khiến cho người ta rùng mình.
Nghe thấy câu hỏi của Corey Lạc, từ trong cổ họng của John phát ra nụ cười âm trầm ma quái. Đứng dậy, đi tới trước khối thủy tinh ở giữa phòng, bên trong ánh mắt vẩn đục lóe lên ánh sáng điên cuồng: “Trở về nói với đại nhân, thí nghiệm này vốn dĩ cần đến mười năm, bây giờ chỉ cần ba năm, ba năm sau, người này có thể trở thành thuộc hạ của đại nhân rồi!”
"A, vậy là phải đến ba năm nữa anh ta mới tỉnh lại sao?” Liz thất vọng chớp chớp mắt, một lần nữa khôi phục lại giọng nói nhẹ nhàng êm ái như phụ nữ. Điệu bộ lẳng lơ khẩy mái tóc vàng trên bờ vai trần, có chút bất đắc dĩ nói: "Ai, thật là mất hứng, vốn dĩ tôi còn đang suy nghĩ, sáng nay có thể để anh ta trở thành vật cưng của tôi, làm sao lại cần một thời gian dài như vậy đây?"
"Hả? Ý của cô là, đang nghi ngờ năng lực của tôi?"
"A, tôi làm sao dám? Người này đều do ông định đoạt, chúng tôi cũng không biết nên làm như thế nào!"
Liz không hề có chút tôn kính gì đối với John như Corey Lạc, đối với câu hỏi không lành của ông ta, cô liền lạnh lùng trả lại bằng một tràn nhạo báng.
"Câm miệng, Liz!" Corey Lạc đanh mặt lại, hung hăng trừng mắt nhìn Liz không biết chừng mực, sau đó quay đầu nói xin lỗi: "Ngài John đừng lấy làm phiền lòng, ba năm phải không? Tôi nghĩ một khi đại nhân nghe được tin này, nhất định sẽ cực kỳ vui mừng. Vậy đành phải làm phiền ngài rồi!”
Nói xong, Ba người bọn Corey Lạc rời khỏi phòng thí nghiệm.
***
Giữa căn phòng mờ tối, một bóng người đang ngồi lẳng lặng ở bên trong, đến gần cửa sổ trước bàn đọc sách, màn đêm bên ngoài đã rũ xuống.
"Cốc cốc cốc!"
Sau ba tiếng gõ cửa nhịp nhàng, Corey Lạc chậm rãi xoay tròn tay nắm cửa bước vào. Đến khi còn cách người ở trước bàn đọc sách chừng một mét, lúc này mới dừng bước.
"Đại nhân, ngài John nói, còn có ba năm, ba năm sau, người đàn ông kia có thể nghe theo sự sai khiến của người."
"Ba năm!" Bóng người cười khẽ, giọng nói trầm trầm lạnh lẽo mang theo sự mong đợi: “Ba năm sau, hắn sẽ trở thành con cờ quan trọng trong tay tôi, một con cờ quan trọng để đối phó với Lam Duê. Tôi thật sự vô cùng mong đợi, một người nhẽ ra phải chết từ lâu, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, cảnh tượng ấy sẽ thú vị đến nhường nào.”
Corey Lạc cúi đầu, giọng nói vẫn bình lặng: “Đây chính là một thanh bảo kiếm sắc bén trong tay đại nhân!”
"Bảo kiếm, một thanh bảo kiếm sắc bén, ha ha ha, đúng, không sai, quả thật sẽ là một thanh bảo kiếm sắc bén! Ha ha ha......"
Một âm mưu mới lớn hơn vừa được bắt đầu, nhằm vào Lam Duê đang không biết gì cả, chỉ còn chờ mỗi ngọn gió xuân Lam Triệt này mà thôi…….
***
Lăng Ngạo cầm gậy golf trong tay, nhìn lên người ‘vừa khéo’ gặp được, gương mặt lạnh lẽo nhìn không ra được chút tâm tình.
Trái lại, gương mặt Andrew tràn đầy ý cười, đi về phía bọn họ, đôi con ngươi màu xanh lục loáng thoáng liếc nhìn về phía Lam Duê.
"Xem ra cơ thể của Lam đương gia không được thoải mái? Cần nghỉ ngơi không?"
Nói xong, liền vươn tay, tính đặt lên trán cô. Không đợi Lam Duê kịp phản ứng, Lăng Ngạo bên cạnh liền ôm lấy eo cô, nhanh chóng dời sang một bên.
"Vợ của tôi, lúc nào thì cần người ngoài như anh tới quan tâm?"
Lăng Ngạo nhếch môi, lạnh lùng nhìn một tia u ám lóe lên rồi chợt tắt trên gương mặt Andrew. Đừng tưởng rằng anh không biết ý đồ trong lòng hắn là gì, vợ của anh, không phải ai cũng có thể động đến. Anh muốn để cho hắn biết, biết rõ thân phận hiện giờ của Lam Duê, hoàn toàn cắt đứt tơ tưởng của hắn.
Andrew làm như không thèm để ý, cười cười cuốn ống tay áo, nói: "Chỉ là sự quan tâm giữa bạn bè với nhau, Lăng thủ lĩnh cần gì phải giống như là chim sợ cành cong*, để người ta trông thấy còn tưởng rằng tôi làm chuyện gì với Lam đương gia!”
(*chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ.)
Lời nói của hắn rất hoàn hảo, không để cho người ta tìm ra bất kỳ chỗ sơ hở nào, dường như thật sự chỉ là một loại quan tâm đơn thuần giữa hai người bạn. Nhưng ở đây chẳng có ai tin hắn cả, Lăng Ngạo không tin, Lam Duê lại càng không.
Xoa xoa hai bên thái dương có hơi đau, Lam Duê miễn cưỡng mỉm cười cho có lệ, nói: “Tôi thực sự không biết mình và giáo phụ Italy trở thành bạn bè từ bao giờ, anh có thể nói cho tôi biết, chúng ta là bạn bè từ khi nào không?”
"Như vậy, nói sao thì Lam đương gia mới có thể thừa nhận?"
"A!" Đầu có hơi choáng, Lam Duê hơi lắc lắc đầu, cười lạnh nói: "Andrew, tôi nói thật với anh này, nếu như anh để cho Lam Triệt thật khỏe mạnh đứng ở trước mặt của tôi, có lẽ chúng ta sẽ còn có một nửa cơ hội để trở thành bạn bè. Nhưng mà bây giờ tung tích của Lam Triệt không rõ, anh là kẻ đầu sỏ gây nên, tôi không giết anh, đã là nhẫn nại lắm rồi, anh còn muốn làm bạn bè? Andrew, ngay cả khi anh bị oan trong chuyện này, vẫn không thể nào thay đổi được sự thật!”
Cho đến tận bây giờ hắn vẫn chỉ là đối thủ của cô, ban đầu Lăng Ngạo là đối thủ, sau lại trở thành vợ chồng đầu ấp tay gối. Nếu như Andrew không làm ra chuyện kia, có lẽ thêm một người bạn vẫn tốt hơn là thêm một kẻ thù. Nhưng bây giờ chỉ cần Lam Duê vừa nhìn thấy hắn, cô liền nghĩ ngay đến việc Lam Triệt vẫn chưa rõ tung tích. Lấy tính tình của cô, không giết hắn cùng thời điểm với hai nhà William và Raymond, đã là một sự nhẫn nại rất lớn rồi, ngờ đâu kẻ này lại hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt của cô.
Đây là đang khiêu khích, khiêu khích đến giới hạn cuối cùng của cô!
Lăng Ngạo cau mày, ôm lấy eo cô, biết cơ thể cô đang âm ỷ run lên. Đôi chân mày rậm hơi nhăn lại, anh cảm thấy hôm nay dẫn cô ra ngoài là một quyết định sai lầm, nếu như sớm biết Andrew sẽ xuất hiện ở đây, anh đã rời khỏi từ lâu rồi.
Nhìn cô đang nhíu mày xoa trán, anh biết cô nổi giận thật sự.
Lăng Ngạo biết rõ mối quan hệ giữa Lam Duê và Lam Triệt rất tốt, cả nhà họ Lam, cũng chỉ có Lam Triệt là có thể thường xuyên liên lạc với Lam Duê, những người khác muốn liên lạc với cô, đều phải thông qua Lam Triệt, từ điểm này cũng có thể nhìn ra được, tình anh em giữa hai người bọn họ thực sự rất tốt.
Người trước mặt, tuy rằng đã điều tra kỹ càng, cũng không phải là chủ mưu trong chuyện này, nhưng vẫn là nhân tố trung gian. Dĩ nhiên, Lam Duê sẽ đổ hết một nửa phần tức giận của cô lên trên người hắn.
"Andrew, tôi không hy vọng anh sẽ tiếp tục xuất hiện ở trước mắt của chúng tôi thêm một lần nào nữa, nếu không......"
Vế sau của câu ấy, Lăng Ngạo cũng không hề nói ra, nhưng đáy mắt ẩn chứa sự cảnh cáo tuyệt đối, ngầm báo cho Andrew biết ẩn ý bên trong lời nói còn đứt đoạn của anh.
Nói xong lời này, Lăng Ngạo liền đưa một tay ôm lấy Lam Duê rõ ràng đang rất khó chịu, đi lướt qua người hắn, cũng không quay đầu lại.
Đáng chết, anh biết rõ mấy ngày nay cô ham ngủ thế này thật sự là không bình thường, quả nhiên thân thể không khỏe, anh lại còn mang cô ra ngoài hứng gió lạnh lâu như vậy. Lăng Ngạo ôm lấy Lam Duê khe khẽ híp mắt, mơ màng ngủ thiếp đi, đáy mắt anh lóe lên một tia đau xót.
Andrew xoay người nhìn theo bóng lưng bọn họ vừa rời đi, nhìn người phụ nữ mảnh khảnh bên trong lồng ngực của người đàn ông, đôi con ngươi màu xanh lục dần dần trở nên đen kịt.
"Chủ nhân!"
Pitt Lin ở một bên nhẹ giọng gọi một tiếng, hiện giờ hắn có thể cảm nhận được lửa giận từ nơi sâu kín của chủ nhân, hắn biết tình cảm của chủ nhân mình dành cho Lam đương gia nhà họ Lam, vợ của Lăng thủ lĩnh là thật lòng. Hắn đi theo chủ nhân đã nhiều năm, từ đó đến nay chưa bao giờ thấy chủ nhân như vậy.
Andrew cười lạnh dời tầm mắt đi, giơ gậy golf trên tay lên, ‘bộp’ một tiếng, đánh quả bóng bay ra xa. Nhìn quả bóng trắng từ từ lăn vào lỗ, thấp giọng tựa như đang thủ thỉ với chính mình: “Tôi nói, kết hôn không có nghĩa là có thể mãi mãi ở bên nhau! Lam Duê, tôi muốn…..”
~Hết Chương 70~
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
17 chương
12 chương
60 chương
144 chương
24 chương
69 chương
10 chương