"Có thể khiến cho Andrew tiên sinh nhớ như thế, đó là vinh hạnh của Lam Duê!” Nhưng cô tuyệt nhiên không muốn nhận cái vinh hạnh này, nếu như Lăng Ngạo nói thế, thì đây lại là chuyện khác. Mấu chốt là ở chỗ, nó được chui ra từ miệng của một người đàn ông ‘trong ngoài bất nhất’, nghe làm sao cũng không cảm thấy được chút thành ý nào. "Ha ha ha, Lam Duê quả nhiên khiến người ta mê muội không dứt ra được, cũng khó trách Lăng Ngạo nhất định giữ cô ở bên cạnh. Nếu như đổi lại là tôi mà nói..., khẳng định là sẽ trực tiếp giam lỏng, không thể để cho cô đi đi lại lại khắp nơi, làm cho người khác động lòng! Ha ha ha ha!" Lời nói có vẻ như đùa, trôi vào trong tai Lam Duê mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn đang cố tình chế giễu mà thôi. Andrew nhìn vẻ mặt vô cảm của cô, đôi mắt xanh trầm xuống, từ từ đen đặc lại, nhưng trong tích tắc lại trở về màu xanh lục đặc trưng. "Lần trước tôi nói muốn mời Lam Duê đến Italy du dịch, nhưng Lam Duê lại lo lắng về vấn đề trị an, hiện giờ tôi tự mình dẫn cô đi, dẫu sao thì cũng không đến mức lo lắng như vậy chứ?” Thời điểm Andrew nói ra câu này, dường như còn kèm theo một tia áp bức ở bên trong. Nụ cười nơi khóe môi Lam Duê chợt phai nhạt đi đôi chút, mặt không biến sắc lùi về sau hai bước, nói: "Dạo gần đây cũng không có nhiều thời gian, lại nói tôi làm thợ đào mỏ những một tháng trời, chỉ sợ công việc đã chất thành đống. Nếu như tôi không kịp thời đi giải quyết, đụng phải chuyện như ngày hôm nay một lần nữa, tôi nên đi tìm người nào khóc đây?” "Đã như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng!" Cười lơ đễnh, lúc xoay người, dường như là vừa nghĩ đến chuyện gì, nghiêng người sang, nói: "Tôi nghe nói Lam Duê dự tính kết hôn với Lăng Ngạo, chuyện này có thật không?” Mái tóc dài trước trán che khuất già nửa gương mặt, hoặc có lẽ do chỉ nghiêng nửa người sang, Lam Duê không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn. Nhưng chuyện riêng của mình bị người khác dò hỏi như vậy, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy không vui. "Đây là chuyện riêng của tôi, bất quá, nếu như Andrew đã hỏi đến, vậy thì Lam Duê cũng xin hứa, kết hôn, dĩ nhiên là không thể không mời anh rồi!” "Ha ha ha!" Bất thình lình cười rộ lên, ném ra một câu khiến sắc mặt Lam Duê đột nhiên biến đổi, cũng không quay đầu lại mà khoát tay đi thẳng. "Tôi rất mong nhận được thiếp mời, nhưng mà điều kiện tiên quyết là, các người có thể có cơ hội ấy không?” Theo cảm nhận của Lam Duê, mỗi lần Andrew gặp cô đều có biểu hiện rất quỷ dị. Bất chợt nghĩ đến lời Lăng Ngạo đã từng nói, thủ đoạn của tên Andrew này, nhiều khi còn hơn hẳn cô và Lăng Ngạo. Thủ đoạn tàn nhẫn không chút do dự, hơn hết là, bản thân hắn không có bất kỳ nhược điểm nào. Nếu như một người đã không có nhược điểm, như vậy mới đáng sợ. Nathan Andrew hoàn toàn là một người như vậy! "Cơ hội à......" Khẽ thì thầm, đưa tay vuốt vuốt mấy lọn tóc vướng trên cổ, gương mặt Lam Duê thoáng qua một tia đông lạnh. Chỉ cần một khi cô đã quyết định chuyện gì, tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ người nào ra tay cản trở. "Lam chủ, có phải lập tức trở về hay không?" Vân Trạch hỏi. Giương mắt, giữa tròng mắt mang theo ý cười thâm sâu, nói: "Có lẽ bọn họ cho rằng tôi sẽ trở về ngay trong ngày hôm nay, nhưng mà tôi lại không hề có ý định này! Gia tộc William ban tặng cho tôi một đại lễ như vậy, chẳng lẽ các người nghĩ rằng tôi sẽ ngoan ngoãn nuốt vào ư, đến một chút phản kích cũng không có sao?” Tối nay, cô sẽ khiến cho người của Gia tộc William cả đời khó mà quên được! *********** Bầu trời đêm Canada, muôn vàn ánh sao lấp lánh, tuyệt nhiên không giống như Luân Đôn – Anh Quốc, sương mù dày đặc, không thấy rõ bầu trời. Lúc xế chiều, bởi vì trong cơn giận dữ, lại càng thêm lo lắng không yên, Lăng Ngạo dùng sức bóp nát cả một cái ly thủy tinh, vết thương trên tay hiển nhiên có chút nghiêm trọng. Âu Liêm phải dốc hết hơi sức mới có thể khuyên được anh đồng ý để mình băng bó vết thương, càng thêm tốn một thời gian dài để gắp hết từng mảnh gỡ ghim sâu vào tay anh ra, sau khi bôi thuốc, dùng một mảnh băng gạc quấn quanh. "Thủ lĩnh, nếu như không yên tâm, tại sao không đi?" Thật sự là không thể dửng dưng nhìn thủ lĩnh như vậy, mắt thấy Ngự Phong bên cạnh cũng mang vẻ mặt khó gần, Âu Liêm chỉ có thể tự mình mở miệng. Lăng Ngạo vẫn duy trì tư thế như ban chiều, suốt mấy tiếng đồng hồ cũng không thay đổi. Thật lâu sau, khi Âu Liêm cho rằng anh sẽ không mở miệng, bất chợt anh lại cất lời: “Cô ấy có thể xử lý tốt chuyện này!" Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, trước nay cô làm chuyện gì bao giờ cũng có kế hoạch của mình, anh không cần phải lo lắng. Chỉ có một điều duy nhất khiến cho anh không yên lòng, rốt cuộc là ai phải dùng đến trăm phương ngàn kế để đả kích nhà họ Lam như vậy. Và có vẻ như đã cùng với Gia tộc William và Gia tộc Raymond đạt đến một sự đồng thuận. Về điểm này, thật sự là hiếm thấy. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, khiến gương mặt vô cảm lạnh lùng của Lăng Ngạo cũng trở nên xám xịt khó coi. Nếu đúng là muốn đối phó với nhà họ Lam, vậy thì chỉ có thể nói, bọn họ kỳ thật là muốn giành quyền khống chế từ trong tay nhà họ Lam và cả nhà họ Lăng. Nhà họ Lam là ông trùm của thế lực Hắc đạo ở Mỹ, nếu như khống chế được nhà họ Lam, thì cũng đồng nghĩa với việc khống chế được thế lực Hắc đạo lớn mạnh bậc nhất nước Mỹ. Tiếp theo đó chính là nhà họ Lăng của anh, nếu như lúc này nhà họ Lam bị thôn tính mà nói, nhà họ Lăng tuyệt nhiên không phải là đối thủ của bọn chúng. Một chiêu này, thật sự là cao siêu! "Âu Liêm, gọi điện thoại cho Đại bản doanh!" Đã như vậy, quan hệ giữa hai nhà Lam - Lăng, quả thật nên tiến thêm một bước nữa mới đúng. "Tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc cũng chịu gọi điện thoại cho ông già này rồi hả?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói to rõ, mười phần khí khái của Lão Thái Gia nhà họ Lăng. "Ông nội, ngày mai người đến Thượng Hải thăm hỏi Lão Bằng Hữu một chút đi!” "Con lại tính nhờ ta đi giúp con làm chuyện gì? Cháu dâu còn chưa mang về cho ta nhìn, lại còn có ý đồ đi nhờ vả lão già ở cái tuổi gần đất xa trời như ta đây? Ai ui…này, thắt lưng của ta thế nào lại buốt như vậy, ai da, chân làm sao lại bị chuột rút rồi? Chao ôi, người đã già, không còn dùng được!" Âm thanh từ phía bên kia điện thoại vang vọng đến mà không lẫn bất kỳ tạp âm nào, Lăng Ngạo nhếch môi, cười lạnh nói: "Xem ra quả thật xương cốt của ông nội đã già đi rồi, vốn đang định nhờ người đến nhà của Lam Duê, giờ đành thôi vậy, ông nội nhớ nghỉ ngơi thật tốt, con đi tìm cha!" "Đợi chút, đợi đã nào...! Ai nha, thân thể của ta đột nhiên tốt lên rồi! Chuyện này để cho ta lo, ông nội đảm bảo nhất định con sẽ ôm được cháu dâu bảo bối về nhà! Để cho ta lo là được, không cần đi tìm cha con nữa! Không cẩn thận ta lấy gậy đánh gãy chân phải của con!” "Tút tút tút!" Trong điện thoại truyền đến âm thanh ‘tút tút’, khiến Lăng Ngạo thiếu chút nữa đem chiếc điện thoại đang cầm trong tay ném thẳng ra ngoài. Hiện tại anh vô cùng hối hận, có lẽ thật sự không nên đem chuyện nào giao cho ông nội. "Thủ lĩnh!" Âu Liêm cười đến nghẹn, cẩn thận nhận lấy điện thoại từ trong tay anh, nói thế nào thì đây cũng là đồ mới. Tập đoàn Lam thị vừa chế tạo ra chiếc điện thoại với kiểu dáng mới nhất này, chỉ có nhân viên trong nội bộ công ty là được sử dụng. Vất vả lắm anh mới lấy được nó từ trong tay Vân Trạch, nếu như bị phá hủy trên tay thủ lĩnh, không phải là một mất mát lớn sao! Lăng Ngạo khôi phục lại vẻ mặt vô cảm, khi nhìn đến chiếc điện thoại của anh, đáy mắt xẹt qua một tia khó đoán. "Chuẩn bị một chút, tôi muốn lập tức tiến về phía Luân Đôn!" Đúng là vẫn không thể yên tâm về cô được, người phụ nữ của anh, người vợ duy nhất mà anh thừa nhận.