Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo
Chương 102
Mặc dù thái độ của Lăng Ngạo làm cho Hải Linh tràn đầy oán hận trong lòng, nhưng ít ra bây giờ cô ta còn có thể ở lại nhà họ Lăng. Trong việc giao tiếp, cô ta lại càng giở đủ mọi chiêu trò đối với mẹ Lăng và những người trong nhà.
Hôm nay, bởi vì sự yêu cầu của tập đoàn, ba mẹ Lăng phải tham gia một bữa tiệc rượu trong giới thượng lưu. Nhưng Lăng Ngạo và Lam Duê còn vướng ba đứa nhỏ không có ai trông nom, trái lại mấy ngày nay cách ứng xử của Hải Linh cũng không tệ. Thêm vào đó, mẹ Lăng cũng vì muốn Hải Linh từ bỏ một tia hy vọng cuối cùng đối với Lăng Ngạo, không để ý đến sự phản đối của ba Lăng, khăng khăng mang Hải Linh đến bữa tiệc.
Bởi vì chuyện này, từ khi ba Lăng vừa ngồi lên xe, sắc mặt đã rất khó coi. Mẹ Lăng không biết phải làm thế nào, lại ngại vì có Hải Linh ngồi bên cạnh, cũng không nói rõ.
Từ lúc vừa lên xe, Hải Linh cũng không màng để ý đến ba mẹ Lăng, cô ta ăn mặc trang điểm cực kỳ xinh đẹp, trong lòng lại càng cảm thấy bất bình. Vốn dĩ cô ta cũng thường xuyên đến tham gia những bữa tiệc đại loại như thế này, nhưng bởi vì sự xuất hiện của con tiện nhân Lam Duê kia, bây giờ thái độ của bọn họ đối với cô ta ngày càng kém.
Nghĩ đến đây, suýt chút nữa Hải Linh đã nghiến nát cả hàm răng.
Lam Duê, chỉ cần có Hải Linh này ở đây, cô tuyệt đối sẽ không được sống thoải mái.
"Dì, tiệc rượu ngày hôm nay, là do ai làm chủ vậy? Có phải là bác Trình hay không?”
Bầu không khí trong xe thật sự là quá ngột ngạt, Hải Linh nhếch môi cười, nhẹ giọng hỏi thăm. http://
Ba Lăng và mẹ Lăng nãy giờ vẫn ngồi nghĩ sang chuyện khác, vì một câu hỏi này, kinh ngạc quay đầu nhìn cô ta một cái.
Mẹ Lăng nhớ rõ, đến bây giờ bà cũng chưa từng nói qua là sẽ đến tham gia tiệc rượu của ai, làm sao Hải Linh biết được? Bà cũng biết, chồng mình tuyệt đối không thích con bé Hải Linh này, càng thêm vì chuyện bốn năm trước mà căm thù Hải Linh đến tận xương tủy, thế nên nhất định ông không thể nào nói gì với con bé này được. Nếu đã như vậy, Hải Linh biết bằng cách nào?
Giờ khắc này, trong lòng mẹ Lăng tràn đầy nghi vấn, đối với sự thay đổi của Hải Linh, bây giờ mới nhìn nhận bằng con mắt khác.
Vốn đã từng là chủ mẫu nhà họ Lăng, dĩ nhiên mẹ Lăng phải có sự thông minh cơ trí mà những người phụ nữ khác không có, mặc dù vẫn có điều hoài nghi như cũ, nhưng một khi chưa có được bằng chứng xác thực, bà tuyệt đối không thể làm ra chuyện bứt dây động rừng.Diễn - đàn - Lê - Quý - Đôn
"Đúng vậy, tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của bác Trình, người ở nhà họ Lam và nhà họ Lăng đều đến tham dự. Dù sao cũng là bạn bè trong giới làm ăn, nhà họ Trình cũng có hợp tác với hai nhà Lam Lăng, dĩ nhiên vì mối quan hện này, về tình lẫn về lý đều đòi hỏi chúng ta phải đích thân đến mới đúng. Cũng đã mấy năm rồi Hải Linh không gặp bác Trình, lần này đến cũng tiện thể chào hỏi bác Trình một chút.”
Thời điểm nói ra những lời này, mẹ Lăng cố ý thêm Hải Linh vào. Quả nhiên không ngoài dự liệu, lúc đang nói đến chuyện đã lâu không gặp bác Trình, đáy mắt Hải Linh rõ ràng lóe lên một tia oán hận, nhưng rất khôn khéo, dùng dáng vẻ tươi cười nhã nhặn để che giấu đi. Nếu không quan sát kỹ, căn bản là nhìn không ra.
Che giấu sự thất vọng nơi đáy mắt, mẹ Lăng than thở trong lòng, quả nhiên là như vậy. Đứa nhỏ này thật sự vẫn làm cho bà mất lòng tin, vốn còn đang tính tìm ai đó thích hợp cho con bé ở tiệc rượu lần này, ngờ đâu mấy năm nay lại chẳng biết ăn năn hối cải, ngược lại thủ đoạn càng sâu, ngay cả bà cũng dám đánh lừa.Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn
"Dạ đúng, quả thật mấy năm rồi Hải Linh không gặp bác Trình, cũng không biết bác Trình có còn nhớ rõ con hay không!”
Sau đó Hải Linh còn nói thêm gì nữa, nhưng mẹ Lăng cũng chẳng có tâm tình để nghe. Nỗi thất vọng ngổn ngang trong lòng, đối với Hải Linh thật sự không còn ôm một tia hy vọng nào nữa.
Bây giờ bà lại bắt đầu thấy nhớ ba đứa cháu bảo bối của mình………
......
Trước đây giữa nhà họ Lam và nhà họ Lăng vốn tồn tại quan hệ hợp tác, bây giờ lại là quan hệ thông gia, chủ nhân của hai nhà cũng là vợ chồng, nói đến hợp tác, dĩ nhiên là chuyện nằm trong dự liệu.Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn
Nhưng nếu như nói nhà họ Lăng hoặc nhà họ Lam, bất luận là bên nào, đi hợp tác với gia tộc Andrew, trùm Mafia của nước Ý, thì chuyện này làm người ta có hơi khó tin.
Song, cho dù có khó tin đến mức nào, hợp tác chính là hợp tác, đây là sự thật không thể nghi ngờ.
Vào lúc này, đang ngồi đối diện với Lam Duê và Lăng Ngạo là người đàn ông anh tuấn với đôi mắt màu xanh lục. Thật ra thì đây chỉ là chuyện bên lề, nếu như hắn không nhìn chằm chằm Lam Duê bằng ánh mắt hừng hực lửa nóng như vậy, ngược lại chẳng có vấn đề gì.
Lam Duê có thể làm như không nhìn thấy, nhưng Lăng Ngạo thì không thể. Bà xã yêu dấu của mình bị người ta nhìn chằm chằm, đổi lại là người đàn ông nào, e rằng cũng khó mà chấp nhận cho được.
Ba đứa nhóc nằm trên tấm thảm lông mềm, nhìn tình huống lạ lùng như vậy, bên trong ba đôi mắt tròn xoe lộ rõ vẻ hứng thú.
"Anh nghe nói cái chú có đôi mắt sói này đã cứu chúng ta!” Liễm Dực thì thầm.
"Anh nghe ai nói?” Liễm Vũ không hiểu hỏi, tại sao thằng bé chưa từng nghe qua?
"Mẹ á!" Lần trước mẹ vô tình nói ra, chỉ có điều cũng là chú ấy, suýt chút nữa khiến bọn chúng phải đi gặp Thượng Đế, cho nên ngẫm lại, kỳ thực cũng không gọi là được cứu mới đúng.๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đôn
Liễm Tranh trở mình một cái, bò dậy từ trên thảm lông, đáy mắt lóe lên một tia khó dò.
"Mẹ, đây là ai thế? Tại sao con chưa từng gặp qua? Là người mẹ quen biết à?” Ánh mắt thuần khiết, lời nói ngây thơ vô tội nhường nào. Hai đứa nhóc con kia không nghĩ ra được chiêu này, lập tức khinh bỉ nhìn chằm chằm thằng nhóc đang ghé sát vào trong lồng ngực ấm áp của mẹ.
Vô sỉ!
Lam Duê ôm cơ thể bé bỏng của Liễm Tranh vào lòng, mỉm cười vuốt chóp mũi của thằng bé một cái, nói: “Đây là….”
Còn không đợi Lam Duê nói xong, Liễm Tranh bỗng nhiên vỗ tay một cái, hét lớn: "A, con biết rồi, là một chị mà mẹ quen bên ngoài phải không? À, mà không đúng, nếu là người quen của mẹ, vậy không phải gọi là chị, là dì mới đúng. Nhưng mà chị ấy rất đẹp, xem ra cũng chưa kết hôn, con cũng rất thích mấy chị xinh đẹp như vậy, nếu gọi là dì, không phải là chê người ta già sao. Nói vậy, con có muốn cưới chị ấy cũng không phải không được? Cho nên không cần gọi là dì, phải gọi là chị.” DĐLQĐ
Dừng một chút, Liễm Tranh chớp chớp đôi mắt ‘hồn nhiên’, tha thiết ghé nửa người vào trên bàn, giọng nịnh nọt: “Chị gái, chị gái, chờ sau khi Liễm Tranh trưởng thành, Liễm Tranh cưới chị làm vợ nha. Nhất định Liễm Tranh sẽ kiếm được rất nhiều tiền, xây một ngôi nhà thật đẹp, cho chị gái vào ở. Mặc dù dáng dấp của chị không xinh đẹp được như mẹ, nhưng miễn cưỡng nhìn cũng thuận mắt.
Nhưng mà chị nè, em muốn là sau khi cưới, ngàn vạn lần chị không được ăn mặc như vầy nữa. Loại trang phục này chỉ thích hợp với những người đàn ông như cha của Liễm Tranh thôi. Chị phải mặc quần áo giống mẹ kìa, vậy mới làm nổi bật lên vóc dáng của chị được. Bất quá là em biết rồi, nhất định là chị đang tự ti, đối diện với một người xinh đẹp như mẹ, cô gái nào cũng sẽ cảm thấy tự ti, điểm này em có thể hiểu. Nhưng chị cứ yên tâm, nếu em đã muốn kết hôn với chị, vậy thì chắc chắn sẽ không ghét bỏ chị đâu, coi như chị....."
"Liễm Tranh!" Lam Duê cố nén cười, thấy sắc mặt của Andrew càng ngày càng đen, vội vàng cắt đứt mấy lời nói lảm nhảm của con trai. Để cho tên siêu quậy này nói tiếp, không chừng thằng nhóc con này lại còn nói ra những chuyện kinh thiên động địa nào nữa đây.
Ngay cả người lạnh lùng như Lăng Ngạo ngồi ở bên cạnh, bởi vì lời nói của Liễm Tranh, trên gương mặt anh tuấn cũng hơi mỉm cười. Hiếm khi Lăng Ngạo không ném thằng nhóc con đang nép vào lồng ngực của Lam Duê ra ngoài, coi như là tưởng thưởng cho việc thằng nhỏ giúp anh trút giận.
"Mẹ, sao mẹ lại hung dữ với con, người ta rất thích chị gái mà!” Bên trong đôi mắt to của Liễm Tranh đầy vẻ uất ức, thậm chí trên hàng lông mi be bé còn vươn vài gọt lệ, khiến người ta nhìn không nỡ.
Con trai của mình, dĩ nhiên mình hiểu rõ. Lam Duê ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Liễm Tranh, chú ấy là đàn ông, cũng giống như cha con, giống như con vậy. Con phải gọi chú ấy là chú Andrew, bây giờ biết chưa? Thế nên con không thể cưới chú ấy, chú ấy cũng không thể gả cho con!”
Lam Duê tự cảm thấy là mình đã giải thích rõ ràng lắm rồi, nhìn Andrew ngồi phía đối diện, gân xanh hằn rõ trên trán, gương mặt xanh mét như tàu lá. Đôi mắt vốn mang màu xanh lục, bây giờ lại ngả sang xanh sẫm, điều này chứng tỏ lửa giận đang bành trướng trong người Andrew.
Lời nói kế tiếp của Liễm Tranh, hoàn toàn khiến thần kinh đang căng thẳng của Andrew gãy lìa.
Nghe lời nói của Lam Duê, Liễm Tranh nghiêng đầu nghĩ ngợi, đột nhiên nhảy ra khỏi lòng mẹ, dáng vẻ chững chạc đường hoàng, nói: “Người này là đàn ông? Vậy là anh sao? Không sao, con không ngại. Bây giờ ở Las Vegas hoặc là Hà Lan, đàn ông cũng có thể đăng ký kết hôn với nhau, con tuyệt đối không để ý. Con rất là thích anh trai này, dáng vẻ rất xinh đẹp. Mẹ, mẹ, nếu như Liễm Tranh cưới anh, có phải anh ấy cũng nên gọi mẹ là mẹ, cọi cha là cha không?”
"Bùm!" Andrew bất thình lình đứng bật dậy, lồng ngực phập phồng lửa giận. Andrew cảm thấy, ban đầu hắn nhất thời mềm lòng giữ lại ba đứa nhóc này, là một quyết định rất không sáng suốt. Sớm biết như vầy, trước đây tiễn bọn chúng đi gặp Thượng Đế thì hay hơn.
Lăng Ngạo khẽ nở nụ cười, nhàn nhạt quét mắt sang hai đứa con trai khác đang cười trộm ở một bên, lại nhìn đến vẻ mặt thành thật khiến người ta không phân rõ thật giả của Liễm Tranh, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Andrew, thằng bé còn nhỏ, nói năng không biết suy nghĩ. Thân là giáo phụ Mafia, chẳng lẽ lại đi so đo với một đứa bé?”
Andrew cười lạnh nhìn Lăng Ngạo rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác: “Lăng Ngạo, anh đừng có nói chuyện không biết suy nghĩ, nếu như anh bị người khác xem là phụ nữ, còn nói muốn cưới anh, anh có thể bình tĩnh như vậy? Lăng Ngạo, nếu đổi lại là anh, e rằng bây giờ một viên đạn đã bay ra rồi!”
Andrew nói lý lẽ, bất quá rất chính xác. Trong giới hắc đạo Lăng Ngạo có tính tình thế nào, mọi người cũng được tiếp xúc qua một hai lần. Tuy rằng chuyện đã qua, nhưng đây vẫn là sự thật.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜ
Lăng Ngạo quay đầu, ưu nhã tựa như báo săn đứng lên, lạnh lùng nhìn Andrew: “Tôi nhớ là anh muốn hợp tác với chúng tôi, Adrew, tốt nhất nên nhớ rõ, không phải chúng tôi không dám động đến anh. Không cần thách thức tôi, tôi vẫn cảm thấy mình dư sức để đối phó với anh.”
"Johan, mang tụi nhỏ trở về phòng!" Lam Duê nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm lấy Liễm Tranh đứng sang một bên, cũng không có ý định gia nhập trận chiến giữa mấy người đàn ông.
Vừa thấy Lam Duê mang ba đứa nhỏ đi, Andrew sửa sang lại quần áo, ngồi lại vào ghế sofa. Lăng Ngạo cũng không nói gì thêm, ngồi đối diện với hắn.
"Hợp tác, rất đơn giản, chỉ là Andrew, anh không cần phải dùng cặp mắt khiến cho người ta chán ghét nhìn chằm chằm vào Lam Duê, anh nên biết rõ, bây giờ cô ấy là vợ của tôi!”
"Anh biết, tôi cũng không ngại việc cô ấy đã kết hôn!" Đối với lời cảnh cáo của Lăng Ngạo, Andrew chẳng hề hấn gì nhún nhún vai: “Đương nhiên tôi biết cô ấy là vợ của anh, nhưng tôi cũng biết, ở xã hội bây giờ, ai có thể đảm bảo vị trí người chồng đang đang có? Có lẽ nay mai, có lẽ sang năm, hai người xảy ra bất đồng ý kiến, tranh chấp gia tộc, cũng có thể dẫn đến ly hôn. Lăng Ngạo, anh là người thực tế, đừng nói là chưa nghĩ đến chuyện này?”
"Anh có thể thử xem!" Năm chữ ngắn ngủi, thể hiện quyết tâm của Lăng Ngạo. Ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, phủ đầy sát ý cay nghiệt.Diễn đàn .
"Làm sao lại như vậy!" Đương lúc ấy thì, trên người Andrew bất chợt bị một vật thể không rõ bám vào, giọng nói non nớt chứng tỏ đây là một đứa bé. Đứa bé nào lại có gan dám làm như vậy trước mặt bọn họ, ngoại trừ ba tên siêu quậy nhà Lam Duê thì còn ai vào đây?
"Ai ui, quả thật diện mạo của chú rất đẹp mắt, hèn chi cái tên Liễm Tranh kia liền ra tay trước chiếm lợi thế, nếu là con, con cũng sẽ cướp chú trước!” Liễm Dực chớp chớp đôi mắt nai con Bambi, cười hì hì ôm cánh tay của Andrew. Cái miệng bé xíu bất mãn dẩu lên: “Không được, con muốn cưới chú, không thể để cho cái tên Liễm Tranh kia chiếm trước. Giống như lời chú mới nói vậy đó, kết hôn cũng có thể ly hôn, mà chú với Liễm Tranh còn chưa kết hôn, vậy hãy về với con đi! Như thế nào, như thế nào? Thật ra thì con so với cái thằng nhóc Liễm Tranh ầm ỹ chết người còn tốt hơn nhiều, chú cảm thấy thế nào?"
"Liễm Dực, anh tự đâm đầu vào chỗ chết, anh lại dám cướp bà xã của em!"
Liễm Tranh không biết chui từ đâu ra, lập tức bấu lấy cánh tay khác của Andrew, hung hăng nhìn chằm chằm Liễm Dực.
"Cái gì mà bà xã của em? Rõ ràng mấy người còn chưa kết hôn. Hơn nữa chú ấy cũng mới vừa nói, cho dù kết hôn, cũng có thể vì chút xíu lợi ích, hoặc là ý kiến không hợp mà ly hôn. Liễm Tranh, ngày tháng năm sinh của em và chú ấy còn chưa so, em nói ai là bà xã của em, em….em không biết xấu hổ! Hừ!"
"Vẫn là của em, dù là chưa kết hôn, nhưng mà em đã định sẵn rồi. Nếu không phải thấy anh còn có chỗ dùng được, cẩn thận em đánh đến độ mẹ cũng không nhận ra anh!”
"Ui cha cha, anh sợ quá, Liễm Tranh. Hừ, anh dùng được chỗ nào hả? Tạm thời nói ra nghe coi!”
"Bây giờ chúng ta là hai anh em, sự tồn tại của anh là để tôn vinh cho sự thông minh của em, anh nói anh dùng được chỗ nào!”
Liễm Tranh và Liễm Dực cãi nhau kịch liệt chung quanh Andrew, mà Lăng Ngạo mới vừa nãy vẫn còn ngồi bên cạnh, lúc này đã sớm đi tới nơi khác, trong tay bưng một ly rượu, vừa nhâm nhi vừa xem trò vui.
Sắc mặt của Andrew càng ngày càng đen, chẳng biết hôm nay ra cửa hắn gặp phải xui xẻo gì, bị hai tên tiểu quỷ này mở miệng kêu lên một tiếng ‘bà xã’, hai tiếng ‘bà xã,’ có trời mới biết hắn muốn móc súng ra tặng cho mỗi đứa một viên đạn cỡ nào.
Không được, đây là con trai của Lam Duê, hắn tuyệt đối không thể làm hại đến bọn chúng.
Chỉ có điều, hiện tại hắn thật sự có loại kích động muốn bóp chết hai tên tiểu quỷ này.
Để tránh bi kịch này xảy ra, Andrew đè xuống lửa giận trong lòng, nhanh chóng rút tay về, sau khi bỏ lại một câu như vầy: “Lần sau liên lạc nói về chuyện hợp tác”, rồi chạy như chạy nạn ra khỏi biệt thự nhà Lam Duê.Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý ❃Đôn
Đợi đến khi Andrew biến mất hẳn, Liễm Tranh và Liễm Dực mới vừa nãy còn xảy ra chiến tranh anh em không ngừng nghỉ, bỗng nhiên cười toét miệng, hai đứa đập tay nhau một cái, vẻ mặt hài lòng khi trò đùa quái ác thành công mĩ mãn.
Hừ, lại dám có ý đồ xấu xa đối với mẹ yêu của chúng, cũng không nhìn xem bọn chúng là ai?
Ngoại trừ giành nhau với cha, chẳng lẽ còn đi tranh giành với một người ngoài nữa? Hừ, trước đây còn muốn loại trừ bọn chúng, chẳng qua mới vừa nãy chỉ là một chút xíu đáp lễ mà thôi.
Bọn chúng cũng không phải là người không có mắt, coi trọng con rắn độc kia.
"Thấy con trai của anh như thế nào?" Không biết Lam Duê đã đến cạnh Lăng Ngạo từ bao giờ, cười tít mắt hỏi anh.
Lăng Ngạo ngửa đầu uống một ngụm rượu đầy, bỗng nhiên đưa tay giữ chặt lấy eo cô, ôm vào trong ngực, đôi môi mỏng lập tức ngậm lấy làn môi đỏ hồng mềm mại, đẩy rượu trong miệng sang cho cô. Đầu lưỡi mạnh mẽ mang theo hơi thở đặc trưng của anh luồn vào khoang miệng cô, sau khi khuấy đảo bên trong mấy lần, lúc này mới thở hổn hển kết thúc nụ hôn ngắn ngủi nhưng điên cuồng.
"Lam Duê, anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào cướp em ra khỏi anh. Em chỉ có thể là của một mình anh, Lam Duê bé nhỏ!"
Hai chân Lam Duê gần như mềm đi, sức nặng toàn thân đều dồn hết lên người Lăng Ngạo, thầm thở dài trong lòng. Rõ ràng, lời nói mới vừa nãy của Andrew, đã ảnh hưởng đến anh chàng Lăng Ngạo đối với chuyện gì cũng tỏ ra rất tự tin nhà ta.
Là anh không có lòng tin vào cô, hay là anh đang không tin tưởng chính mình?
Rõ là......
~Hết Chương 102~
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
17 chương
12 chương
60 chương
144 chương
24 chương
69 chương
10 chương