Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Chương 84 : Công tư phân minh

"Tối nay mời cô ăn cơm." Tô Hiểu Du đang dọn dẹp, phía sau phát lên vài tiếng ôn nhu, quay lại đã thấy nam nhân này đứng từ phía sau lúc nào không biết. "Xin lỗi. Tôi có hẹn rồi." Cô thẳng thừng từ chối, mặt lạnh như tiền không nhìn Cố Dương Mịch quá ba giây. Cố Dương Mịch xám mặt lại. Có hẹn? Còn không phải hẹn với tên Trần Phong kia sao. Mới hôm qua gặp nhau hôm nay đã nhớ vậy rồi. "Tôi được đi theo không?" Cố Dương Mịch cười cười, ánh mắt không rời Tô Hiểu Du một chút. "Không được." Bởi vốn dĩ cô làm gì có cuộc hẹn nào. Cho anh ta theo cùng chẳng phải xấu mặt sao. Muốn tránh xa Cố Dương Mịch một chút, lí do này xem ra không đủ làm anh ta hết gây phiền phức cho cô rồi. "Một bữa cơm cũng cần keo kiệt như vậy?" Tô Hiểu Du xưa nay tiêu tiền không biết tiếc, mua đồ không để ý giả cả chỉ để ý chất lượng, chẳng qua bây giờ công việc khó khăn, tiền tiêu vẫn thiếu mới bớt sở trường mua sắm và ăn uống lại, tuy nhiên không phải loại người ti tiện đến mức ăn không dám ăn mà mặc cũng không dám mặc. Lại có người chê cô keo kiệt? Đúng là vu oan giá tội cho người tốt. "Thật hết cách với anh." Cô thở dài, mắt chán chường. "Vậy là đồng ý đi ăn với tôi rồi nhé!" Cố Dương Mịch cười tươi rói, nghe được câu nói này của cô thì có thể yên tâm rồi. Chắc chắn ngụ ý rằng đã đồng ý. Sao có thể từ chối được Cố Dương Mịch này. Tô Hiểu Du bất giác nhíu mày. "Tôi đồng ý bao giờ?" Anh ta lập tức mặt đen lại, nụ cười bỗng tắt để lại cặp mắt đối với cô mà nói vô cùng ngớ ngẩn. "Tôi biết cô không từ chối." Cô không hiểu hàm ý anh ta cho lắm, nhưng suy cho cùng Cố Dương Mịch cũng sắp từ chức rồi, sau này có lẽ không cần phải đối mặt nên cứ đồng ý bừa cho có vậy. Dù sao cũng chỉ là bữa cơm. "Được." [...] Tan làm bên dưới công ty cô đã thấy bóng dáng Trần Phong đi đi lại lại. Anh đến đón cô hay là đợi ai? "Phong?" Cô mỉm cười, uyển chuyển đến bên anh. "Hôm nay không tăng ca, em ra muộn vậy?" Trần Phong đưa tay đón lấy cô, tuy mỉm cười nhưng vẫn hơi bất mãn. "Anh đợi em sao?" "Anh muốn đưa em về." Anh cười, tay đưa lên vén lọn tóc cô vào tai, hành động nhẹ nhàng lại ngọt ngào khiến cô không thể bình tĩnh. "Đáng ghét!" Cô tiện tay hơi đẩy anh ra xa, lại càng bị anh bám chặt liền mặc kệ để anh muốn làm gì thì làm. Khuôn mặt anh khi nhìn thấy cô rất vui, cô không nỡ làm anh mất hứng vì hành động nhỏ. Trên chiếc xe maybach sang trọng cách ly hẳn với tiếng ồn của thành thị bên ngoài, thi thoảng cô có thể cảm nhận được hơi thở đều đều của Trần Phong, anh tập trung lái xe an toàn khiến cô rất yên tâm. Hôm nay anh mặc quần âu đen, áo sơ mi trắng. Bộ đồ nhìn đơn giản xong khi anh mặc vào luôn toát lên vẻ uy nghiêm, khí chất vô cùng. Một người đàn ông chín phần mười điểm tốt như anh không ngờ vẫn bị cô đưa vào lưới tình. Cô không giấu được tự hảo liền nhìn anh cười thỏa mãn. "Em đang cười anh?" "Hi hi." Cô cười mỉm nhìn anh, anh vẫn nhìn phía trước nhưng có thể biết cô đang cười, đúng là hay thật! "Anh đẹp trai quá đúng không?" Trần Phong bật cười. "Hứ, tự luyến." Cô hơi bĩu môi, mũi nhẩu nhẩu. Lần đầu cô thấy anh tự khen bản thân mình, nhưng đúng là anh nói rất đúng, cũng không thể cho vào trường hợp tự luyến được. Cô cũng công nhận điều đó. "Ý em là anh rất xấu?" "Không có. Rất đẹp." Anh nghe xong ánh mắt liền điềm đạm hẳn, vì anh hiểu cô không biết nói dối, nhưng một khi nói thật lại khiến anh rất vui, tựa như một câu nói của cô thôi cũng có thể sưởi ấm được trái tim anh. "Em làm ở bộ phận nào?" "Bộ phận kinh doanh." Dù sao cô cũng sắp chuyển về bộ phận cũ làm, hôm nay là buổi cuối làm thư kí riêng của phó tổng, kể ra cũng không đáng để nói. Trần Phong hơi ngạc nhiên. Công ty TP tuy là chi nhánh rất nhỏ của tập đoàn Trần thị, nhưng cũng không phải anh chưa từng đến. Trước nay chưa từng thấy cô. Hoặc là do một phần cô mới đến công ty làm. "Thật ra công ty TP là công ty con của Trần thị." Anh ôn nhu nói, tay bẻ lái rẽ sang đường. Tô Hiểu Du không giấu được kinh ngạc, ánh mắt to tròn nhìn anh như không dám tin. Cô biết Trần Phong rất giỏi, ngang với Lục thị, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ có duyên đến nỗi vào chi nhánh của anh làm việc. Vậy há chẳng phải nếu không gặp anh ở bar thì vẫn có thể gặp anh ở nơi làm việc một ngày không xa sao. Ông trời dường như đã sắp đặt hết mọi chuyện rồi. "Thì ra là vậy. Em không hề biết chuyện này." Cô cười gượng gạo. "Em đừng làm nữa. Anh có thể lo cho em." Anh nói bằng giọng khẩn cầu, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy. Anh không lỡ để cô phải mệt mỏi khi mỗi ngày đều phải tiếp xúc với công việc. "Sao có thể chứ. Phong, em không mong anh sẽ nuôi em đâu." Cô tuy rất sợ phải đi làm nhưng càng không muốn mang danh được người khác bao nuôi. "Vậy đến công ty trực thuộc của anh." Anh hơi buồn, liếc nhìn cô một chút sau đó quay đầu về hướng cũ để lái xe. "Em cảm thấy làm ở TP rất tốt, anh đừng lo. Được chứ?" Cô cố gắng giải thích, tập trung dò xét xem thái độ của anh. "..." "Phong, chúng ta đang hẹn hò. Em biết anh đều muốn mang lại những gì tốt nhất cho em. Nhưng em vẫn muốn có đời sống riêng của mình, chúng ta có thể công tư phân minh?" Nghe đến đây anh hơi run tay trên vô lăng, điều anh nói làm cô kích động đến vậy sao? Anh không trách cô, xong câu nói của cô khiến anh không khỏi bồn chồn, cô muốn có cuộc sống riêng của mình, cuộc sống không có anh?