Hôm nay là thứ Tư. Tôi vừa nghỉ việc nên không phải đi làm. Chỉ là không biết Giang Ly vì sao cũng không cần đi làm, lẽ nào anh ta cũng thất nghiệp rồi? Chiếc xe BMW cuốn bụi đầy đường, dừng lại dưới lầu của tiểu khu nơi chúng tôi sống. Tôi bảo Giang Ly đợi trong xe, chạy hùng hục lên nhà lấy sổ hộ khẩu. Hôm nay mẹ tôi đi bệnh viện thăm dì, vì vậy tôi cũng có cơ hội hành động. Vốn chẳng phải là tôi sợ mẹ phản đối chúng tôi kết hôn, lão thái thái đó mong có người lấy tôi còn chẳng được, xem ra Trư Bát Giới đến cầu hôn, bà ấy cũng sẽ vui mừng cho tôi vào bao đem tặng. Vấn đề quan trọng là, người lớn tuổi, các bạn đều hiểu rồi đó, không hiểu thì cũng xem qua phim ảnh, tiểu thuyết rồi nhỉ? Một đặc trưng của những người lớn tuổi chính là lôi thôi, đặc biệt là phụ nữ. Nếu mẹ tôi biết rằng tôi có ý trung nhân (khụ khụ, tạm thời Giang Ly cũng coi là ý trung nhân của tôi chứ nhỉ), nhất định sẽ cùng cô dì thím mợ, các loại thân thiết của tôi đoàn kết lại xem thái độ người đàn ông xui xẻo kia quay ba trăm sáu mươi độ không đường thoái lui, đến lúc đó chưa kịp kết hôn, đã ép người ta đến phát điên rồi, vậy thì sẽ không hay chút nào. Thế là lúc này tôi ngang nhiên đi vào trong phòng ngủ của tôi và mẹ (tôi không dám ngủ một mình, toát mồ hôi), lục tìm trong tủ một lượt, cuối cùng cũng lật được cuốn sổ nhỏ nhỏ vô hồn kia. Trong đó có cả bằng tốt nghiệp các cấp của tôi, và các loại giấy chứng nhận vô cùng kỳ quái khác, thậm chí là cả giải thưởng ưu tú trong một cuộc thi biểu diễn cấp trường khi tôi học cấp một. Mẹ tôi là như vậy, kiểm soát giấy chứng nhận, theo cách nhìn của bà, xem ra cuốn sổ hộ khẩu này cũng là một giấy chứng nhận nhỉ? Hãi hùng. Nhưng trong đống đồ này, duy nhất không có giấy ly hôn của bà và bố tôi năm đó, nghĩ đến đây tôi không kìm nén được cảm giác buồn buồn, khẽ thở dài. Cho đến khi chuông điện thoại vang lên, truyền đến tiếng nói không kiên nhẫn của Giang Ly ở dưới lầu, tôi mới luống cuống thu dọn, cầm lấy sổ hộ khẩu lao xuống dưới. Giang Ly vỗ vỗ vào vô lăng, trong ngữ khí có sự châm biếm: “Sổ hộ khẩu nhà cô cất kỹ thật đó.” “Quá khen, quá khen!” Tôi nhét sổ hộ khẩu vào trong túi, lau mồ hôi, nói tiếp: “Được rồi, đến lượt anh… Nhà anh ở đâu?” Giang Ly chẳng thèm nhìn, liền khởi động xe: “Không cần, tôi mang rồi.” Tôi: “…” Thiện tai, tiểu tử này luôn mang theo sổ hộ khẩu đi xem mặt? Thật đúng là một kẻ lạ lùng… Hôm nay người đến đăng ký không nhiều, nên quá trình đăng ký kết hôn của chúng tôi diễn ra rất thuận lợi. Khi nộp tiền, lúc Giang Ly đang móc ví, tôi vẫy một tờ hai mươi tệ trước mặt, cười hì hì nói: “Lần này tôi trả nhé!” Bữa cơm buổi trưa là anh ta mời, chúng ta không thể lợi dụng chiếm không của ai phải không? Nhân viên kia nhìn nhìn Giang Ly, xem ra là động chạm đến tôn nghiêm của người đàn ông, anh ta sẽ không nhận tờ hai mươi tệ kia của tôi đâu. Ai biết được Giang Ly giơ tay ra, nói: “Được rồi, dù gì sau này cũng là người một nhà.” Nhân viên kia có chút không hiểu, “xí” một tiếng vẻ khinh thường. Tôi đứng trước mặt, may mắn nghe được, không biết Giang Ly ở phía sau có nghe thấy không. Giang Ly à, xin lỗi, anh cứ để lão nương phô trương lần này nhé… Rất nhiều năm sau, đối diện với sự sùng bái mù quáng của một thằng nhóc con họ Giang đối với người nào đó, tôi giận dữ bất bình, dạy dỗ thằng bé: “Bố con giỏi cái gì chứ, khi kết hôn chẳng phải là mẹ bỏ tiền sao…” Sau khi từ chỗ đăng ký ra, tôi hít một hơi thật sâu, tự nói với mình: “Thoát khỏi chuyện chưa kết hôn, lại không thoát khỏi sự độc thân, đây thực sự là một kết cục viên mãn á…” Giáng Ly nhìn tôi khinh bỉ, nói chẳng chút nương tình: “Cô thực sự là một cô gái kỳ quái.” Tôi cười tủm tỉm: “Quá khen, quá khen, ít nhất tôi sẽ không mang sổ hộ khẩu đi gặp mặt.” Giang Ly cũng không phản bác, quay người đi lấy xe, vừa đi vừa nói: “Lễ kết hôn của chúng ta là việc không thể tránh được, cô chuẩn bị cho tốt đi.” Nhìn là biết anh ta không hy vọng phải tổ chức hôn lễ, nhưng chắc chắn không dám vi phạm mệnh lệnh của một vài người. Có thể đem con mình ép đến đường cùng thế này, trên thế giới này trừ mẹ tôi ra, tôi không nghĩ còn có ai khác. Choáng! Tôi nhớ đến mẹ. Bây giờ có phải là nên nói cho bà biết chuyện kết hôn của tôi rồi không? Bỏ đi, có thể kéo dài thêm chút nào hay chút đó, dù sao cũng chẳng thể tránh được một trận cuồng phong bão táp. Đồng chí Giang Ly à, bản cô nương đây phải chịu áp lực quá lớn mới cùng anh kết hôn đó! Giang Ly hỏi tôi có cần anh ta đưa tôi về nhà không, tôi xua xua tay nói không cần, tôi không về nhà. Thế là anh ta dứt khoát chui vào trong xe, phóng vút đi như một làn khói. Toát mồ hôi, câu “qua cầu rút ván” chính là nói anh ta! Chỉ có như vậy, hai người cầm sổ hộ khẩu của mình, dứt khoát ai về nhà nấy tự tìm mẹ mình… Đương nhiên, tôi không về nhà, anh ta chắc cũng không đi tìm mẹ, lấy một ví dụ thôi mà, hì hì. Tôi móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Hạp Tử. Hạp Tử tên thật là Hà Tư[1], hàng xóm của tôi. Tôi quen cô ấy từ hồi còn mặc tã (nói theo cách của Hạp Tử, thì cô ấy ở trong bụng mẹ đã quen biết tôi, toát mồ hôi). Hai đứa đều là bạn học cùng lớp từ tiểu học đến tận cấp ba, đến khi lên đại học, trường học của hai chúng tôi cũng là hàng xóm. Nếu tôi là con trai thì sớm đã là thanh mai trúc mã của cô ấy rồi. Lúc này, Hạp Tử đang đi làm, không tiện nhận điện thoại, nên tôi gửi tin nhắn: “Bạn yêu quý, mình kết hôn rồi.” Chưa đầy một phút sau, Hạp Tử gọi đến: “Tiểu Quan (cô ấy luôn gọi tôi thế này, hãi hùng), cậu muốn kết hôn rồi? Sao trước đây không nghe cậu nhắc đến…” Tôi cắt ngang lời cô ấy: “Cải chính nhé! Không phải là muốn kết hôn rồi, là đã kết hôn rồi, chú ý từ chỉ thời gian!” Người bên đó giống như bị sét đánh trúng vậy, hồi lâu không có phản ứng. Tôi rất hài lòng với hiệu quả này, cân nhắc nếu như chuyện kết hôn chỉ thông thường là dọa Hạp Tử một chút, cuộc sống đó cũng vô cùng vui vẻ rồi. Cuối cùng, Hạp Tử cũng tỉnh lại, hét lên: “Cậu nói cái gì, cậu kết hôn rồi?” Suýt nữa tôi làm rơi điện thoại, toát mồ hôi, sự bùng phát này của Hạp Tử, sốc quá, giọng nói này, nếu như làm fan hâm mộ, cũng tương đối có tiền đồ nhỉ? Sau này, Hạp Tử nói với tôi, lúc đó cô ấy đang họp, đành trốn ở dưới bàn gọi điện thoại và đã khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người, từ giám đốc đến nhân viên đổ dồn về phía cô ấy… [1] Hà Tư và Hạp Tử (nghĩa là chiếc hộp) trong tiếng Trung phát âm giống nhau. Canh cay thực sự là một món ăn ngon không gì bằng, vừa rẻ vừa ngon, có mời khách ăn đến nứt cả da bụng thì tôi cũng sẽ không phá sản, thứ đồ ăn ngon tuyệt như vậy. Khi Hạp Tử dường như dùng tốc độ cưỡi Phong hỏa luân[1] chạy đến trước tiệm đồ ăn vặt bán canh cay tôi ngồi, tôi đang cắn một cuộn nấm kim châm, nhìn thấy cô ấy, vừa vẫy cuộn rau trắng trong tay bảo cô ấy ngồi xuống, vừa mỉm cười kiểu: “Xin lỗi bây giờ mình không thể nói chuyện.” Hạp Tử tóm lấy cổ áo của tôi, kéo tôi dậy khỏi ghế, vừa kéo vừa hét: “Quan Tiểu Yến, cậu nói rõ cho mình, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Giọng nói hiếm có như vậy, thu hút được vô số ánh mắt của người qua đường. Tôi bình thản vứt miếng nấm trắng xuống, rút giấy ăn ra lau miệng, sau đó kéo cô ấy ngồi xuống, nói rất nghiêm chỉnh: “Người trẻ tuổi à, độ dẻo dai tinh thần của cậu vẫn chưa đủ mạnh mẽ.” Hạp Tử lúc đó vốn đã chẳng có tâm trạng đùa với tôi: “Đừng nói bậy với mình! Mình còn chưa hiểu rõ, cậu làm sao mà chẳng suy nghĩ đã kết hôn rồi? Mình quen biết cậu từ khi còn ở trong bụng mẹ, đến chuyện cậu có bạn trai lúc nào mình cũng không biết!” Tôi cười: “Ai nói kết hôn nhất định phải có bạn trai?” Hạp Tử nghe chẳng hiểu gì cả: “Cậu nói rõ ràng nguyên nhân gốc rễ cho mình, một chữ cũng không được thiếu, rốt cuộc là có chuyện gì?” Tôi hắng giọng, đổi sang một loại ngữ điệu xa xăm: “Một tháng trước, trong một buổi tối trăng đen gió mát…” Còn chưa kịp nói tiếp, tôi đã bị Hạp Tử đập cho một cái vào đầu: “Cậu nghiêm túc cho mình một chút!” Thực ra tôi cũng không hề nói sai, chuyện kết hôn này vốn dĩ do bài viết chứng hôn một tháng trước kia. Thế là tôi vô cùng nghiêm túc đem nguồn gốc của sự việc nói với Hạp Tử, đương nhiên, đoạn Giang Ly là gay thì lược đi. Tuy giao tình giữa tôi và Hạp Tử đã tốt đến mức mặc chung một chiếc quần, nhưng chuyện này lại liên quan đến bí mật riêng tư của người khác, tôi không phải là không biết cân nhắc. Tôi chỉ nói cho cô ấy, tôi và Giang Ly thuộc loại tình yêu sét đánh không thể rời xa nhau (tự cảm thấy buồn nôn). Hạp Tử nghe thấy câu chuyện của tôi, trợn trừng mắt, nhìn tôi vẻ không thể tin tưởng được, kinh ngạc than thở: “Hai người lần đầu tiên gặp nhau đã kết hôn rồi ư?” Tôi gật đầu, trong xã hội thời buổi năng suất này, tốc độ chính là sức chiến đấu. Hạp Tử lắc đầu, bất an nói: “Cậu cũng coi hôn nhân là trò chơi trẻ con quá cơ!” Tôi ấm ức nhìn cô ấy: “Bọn mình trúng tiếng sét ái tình mà…” Tởm, đến chính mình cũng thấy nổi da gà. Thực ra tôi muốn nói là, hôn nhân đối với tôi mà nói, vốn dĩ chính là trò chơi trẻ con… Hạp Tử rõ ràng tin lời của tôi rồi: “Tiếng sét ái tình cũng không thể không có lý trí thế này chứ. Mọi người đều nói, kết hôn là tổng hòa quan hệ xã hội của hai nhà, bây giờ đến lai lịch của anh ta, cậu cũng không biết, đã cùng anh ta đăng ký kết hôn rồi, cậu, cậu thật là bị tình yêu làm cho mụ mẫm rồi…” Tôi cúi đầu im lặng: “Là mình bị mẹ mắng cho mụ mẫm thì có.” Hạp Tử giơ tay về phía tôi: “Đưa giấy chứng nhận kết hôn đây cho mình xem.” Tôi ngoan ngoãn đưa ra. Hạp Tử nhìn tấm ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn, thái độ thay đổi, gật đầu nói: “Nhìn cũng không tồi. Anh ta cao bao nhiêu?” Tôi lắc đầu: “Không biết, có lẽ cao hơn mình một cái đầu.” Hạp Tử lại gật gật đầu, tiếp tục thẩm vấn: “Làm gì?” Tôi: “Mình không biết, nghe nói là kỹ sư.” Sau này mới biết, kỹ sư cái đầu quỷ nhà anh ta ý… Hạp Tử: “Kỹ sư cũng rất nhiều loại, anh ta không phải muốn thừa nước đục thả câu chứ? Anh ta lái xe gì?” Tôi: “BMW, cụ thể là loại gì mình không nhìn rõ.” Chính xác là không nhìn. Anh ta lái xe gì thì liên quan gì đến tôi chứ? Ba chữ… “đừng sờ tôi[2]” kia cũng chỉ là không cẩn thận một chút đã đập đến trước mặt tôi rồi. Hạp Tử: “Không phải là thuê chứ?” Tôi: “…” Hạp Tử, cậu suy nghĩ kỹ lưỡng quá rồi đấy!!! Hạp Tử chuyển giấy đăng ký kết hôn lại cho tôi, nói ý rất sâu xa: “Tiểu Quan, cậu đừng trách mình nhiều chuyện, mình sợ cậu bị người ta lừa, thời buổi bây giờ, kẻ lừa đảo kiểu gì cũng có.” Tôi: “Cậu đổi cách xưng hô, mình sẽ không trách cậu.” Một câu nói đổi lại là ánh nhìn giận dữ của Hạp Tử. Tôi đành đem ánh nhìn chuyển vào chỗ miến đang bốc khói, sau đó lau mắt nói: “Hạp Tử, cậu yên tâm, mình biết cậu muốn tốt cho mình.” Mắt Hạp Tử đỏ hoe, cô ấy vỗ vỗ vào vai tôi… Cô ấy rất thích kiểu này. Tôi vừa há miệng thì nước mắt chảy ra: “Nhiều năm như vậy rồi, mình…” Tôi toát mồ hôi, chữa lợn lành thành lợn què, tôi thật sự không chịu thua kém. Hạp Tử nắm lấy tay tôi, nghẹn ngào nói: “Thôi không nói gì nữa, nếu như anh ta dám có lỗi với cậu, người chị em này sẽ đi cạo đầu anh ta đầu tiên.” Tôi cũng không biết vì sao, nước mắt ròng ròng, không thể thu lại được. Công hiệu của miến hôm nay sao mà lợi hại như vậy, chẳng nhẽ làm bằng ớt? Vốn dĩ hôm nay là ngày tốt lão nương đây đi đăng ký kết hôn, mà hai kẻ ngốc lại ngồi trên ghế ôm nhau khóc nức nở?! Thiện tai!