Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi
Chương 62
6462.Khuynh Thành bất giác hít thở chậm lại, cô chậm rãi chớp mắt, cất giấu những tình cảm mình muốn trốn tránh xuống đáy lòng, giống như chưa từng nghe thấy anh nói gì, khẽ bật cười nói: "Đừng đùa nữa."
Thành Trì nhướng mày nhưng cũng không tiếp tục nói, khởi động xe: "Chử Ninh Chiêu không dễ dàng bị gạt vậy đâu, vì thế bạn em hãy chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."
Chính vì Thành Trì quá hiểu Chử Ninh Chiêu nên mới nhắc Khuynh Thành như vậy.
Người có địa vị cao ở kinh thành cũng chia thành nhiều loại, nhóm người bọn họ đều là con nhà quyền quý, nếu đi so sánh, Chử Ninh Chiêu không phải người có thân thế hùng mạnh nhất, những năm qua nhà họ Chử dần chuyển sang kinh doanh, có điều căn cơ vẫn còn, vẫn có tiếng nói ở kinh thành.
Nhưng Chử Ninh Chiêu tuyệt đối là người tàn bạo nhẫn tâm nhất, thở nhỏ ở trong quân khu, anh thường là người lãnh đạo tuyệt đối, không hiểu thế nào là nương tay, chỉ cần là việc anh muốn làm thì không ai có thể ngăn cản.
Vì thế giả dụ có một ngày Chử Ninh Chiêu biết được Dung Tư đã có con với anh, đừng nói là Chử Ninh Chiêu, cho dù là nhà họ Chử cũng sẽ không để cho con cháu lưu lạc bên ngoài.
Đặc biệt là hiện nay Chử Ninh Chiêu đã ngoài ba mươi vẫn chưa kết hôn, trưởng bối nhà họ Chử đang rất có ý kiến, bất luận là ở kinh thành hay ở thành phố A đều có thiên kim tiểu thư của rất nhiều nhà thầm gửi gắm tình cảm cho anh, chỉ đáng tiếc Chử Ninh Chiêu không muốn kết hôn, trưởng bối nhà họ Chử lại càng thêm lo lắng, cũng không thể ép buộc anh, chỉ dặn dò Chử Ninh Chiêu sớm ngày cưới vợ.
Nếu như nhà họ Chử biết được Chử Ninh Chiêu đã có con trai, e là sẽ vô cùng kích động.
Khuynh Thành khẽ thở dài: "Để tôi nói với cô ấy."
"Vậy vừa rồi anh nói, ai có thể giúp Dung Tư?" Khuynh Thành hiếu kỳ hỏi Thành Trì.
"Đi rồi em sẽ biết."
Nếu như nói Chử Ninh Chiêu là một con báo hung mãnh thì Thành Trì là một con hồ ly gian xảo.
Nhà họ Thành không ở trong quân khu, nhưng cậu của Thành Trì thì ở đó, là nhân vật cấp cao trong quân đội, thi thoảng anh cũng tới đó chơi, nếu nhìn thấy những đứa trẻ cùng trang lứa đánh nhau, Chử Ninh Chiêu sẽ xông lên đầu tiên, đánh cho những người khác tơi bời khói lửa.
Thành Trì thì luôn đứng cười tít mắt ở bên cạnh, trừ khi có người chủ động xông tới, nếu không anh tuyệt đối sẽ không ra tay, tới cuối cùng Chử Ninh Chiêu sẽ mặt mày bầm dập còn anh thì vẫn sạch sẽ như ban đầu.
Nhưng việc Thành Trì nhất định sẽ làm là đưa mấy người bị đánh thê thảm nhất về nhà họ, sau đó nói về vụ việc đánh nhau với các bậc phụ huynh mặc quân phục bằng sắc mặt vô cùng bình tĩnh, rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm của phe anh, khiến phu huynh của đối phương có giận dữ cũng không có chỗ nào trút giận.
Rất nhiều trưởng bối đều khen ngợi tiểu bối nhà họ Thành sau này sẽ là một nhân vật lợi hại.
Anh ta rất giỏi che dấu thực lực của mình, khiến người khác không rõ thực hư, chỉ cần đối phương khinh địch sẽ có kết cục rất thê thảm.
Người còn lại thì đúng là quái vật.
Lục Kỷ Niên thường nói Trịnh Nặc là một tên thần kinh, điều này không hề giả.
Tiểu bối trong giới quyền quý đều gọi Trịnh Nặc một tiếng Trịnh thái tử, gia thế hiển hách của Trình Nặc khiến anh ta có thể hoành hành ngang ngược ở kinh thành, cũng may anh ta ngoài có hứng thú với phụ nữ ra thì không hề có thói quen nào xấu nữa, đương nhiên cũng là vì những gì chơi được anh ta đã chơi qua rồi, chơi chán rồi, những thứ các cậu ấm cô chiêu thường chơi, đều là những thứ mà đám người họ chơi thừa, đã không còn cảm thấy hứng thú nữa.
Phụ nữ bên cạnh Trịnh Nặc thay đổi liên tục chớp nhoáng, sở thích của anh ta cũng không hề giống nhau, phụ nữ loại hình nào anh ta cũng yêu, chỉ là chưa bao giờ có ý định dừng chân, hoặc có thể nói là chưa có cô gái nào có thể khiến Trình Nặc có ý định dừng bước.
Còn nói Trịnh Nặc là quái vật là vì người này không chỉ tính tình bất định khó đoán, căn bản là không suy nghĩ như người thường.
Nhưng cũng chính vì điều này nên Trịnh Nặc mới có thể giúp đỡ.
Đương nhiên, Thành Trì sẽ không nói với Khuynh Thành rằng trước đây Trịnh Nặc từng bị Chử Ninh Chiêu chơi một vố, sớm muốn tìm cơ hội báo thú, Thành Trì thì nợ Trịnh Nặc một món nợ ân tình, lần này vừa hay có thể xí xóa.
Mặc dù những đấu đá nội bộ này trong mắt người ngoài là rất đáng sợ nhưng với những người từ nhỏ lớn lên bên nhau như họ thì lại quá bình thường.
Huống hồ bất luận nội bộ gây sự thế nào đi nữa, thì tập đoàn lợi ích giữa các nhà vẫn không hề có bất cứ lỏng lẻo nào, lớp con cháu như họ đương nhiên vẫn rất thân thiết.
Vì thế lớp trẻ trong giới của họ mới nói rằng không việc gì thì đừng đắc tội với giáo sư Thành, thà bị Chử Ninh Chiêu lăm le hoặc bị tên điên Trịnh Nặc cắn một cái còn hơn để giáo sư Thành ghi hận, tâm tư người này sâu như biển, thực sự quá thông minh.
Đám người họ có thể đứng ở đỉnh cao như vậy, không ai là người đơn giản cả.
Khi Khuynh Thành nhìn thấy Trịnh Nặng, trong đầu liền thoáng qua một cụm từ: Tựa hồ thần tiên.
Họ cùng đi tới một nhà hàng khá kín đáo, Lục Kỷ Niên mặc một chiếc áo len màu xám, sắc mặt trắng quá mức, đôi mắt đào hoa vẫn câu hồn nhiếp phách như thường.
Trịnh Nặc ngồi bên cạnh Lục Kỷ Niên, đường nét khuôn mặt ưu mỹ, khí chất quý phái, nho nhã, ngũ quan tinh tế hơn cả con gái, nhưng không hề có dáng vẻ đàn bà, đôi mắt phượng khẽ nhướng lên, giống như muốn câu hồn người khác.
Khi hai người ngồi cạnh nhau, bức tranh đó thực sự rất đáng kinh ngạc, khiến Khuynh thành không khỏi ngoảnh đầu sang nhìn Thành Trì.
Vẻ đẹp của Thành Trì thuộc một kiểu khác, ngũ quan thâm thúy mạnh mẽ, ánh mặt lạnh lùng tới cực độ, khí chất giống như một bức tranh thủy mặc thanh tú, cao quý, lãnh đạm. khi mỉm cười sẽ chỉ hơi nhếch hai bên khóe miệng, nhưng rất dễ khiến người ta si mê.
Chắc là vì những người phụ nữ có thể gả vào các gia đình hiển hách thường bẩm sinh xinh đẹp, vì thế con cái sinh ra cũng đều vô cùng xuất chúng, dung mạo xuất chúng không nói, còn có cả khí chất cao quý mà người khác không thể mô phỏng.
Lục Kỷ Niên sau khi nhìn thấy Khuynh Thành liền đùa giỡn cô theo thói quen: "Khuynh Thành, cô biết không, Con Trai tôi gần đây đang tương tư, trong đầu toàn là Bánh Bao nhà cô!"
Khuynh Thành bình tĩnh mỉm cười: "Vậy thì để Con Trai của anh tới ở rể nhà tôi?"
"Không được, tôi không nỡ đâu."
Khuynh Thành gặp họ cũng không hề căng thẳng, cô và Lục Kỷ Niên cũng coi là quen biết, mặc dù không quen với người còn lại nhưng những năm qua Khuynh Thành từng gặp không ít nhân vật lớn, trong đó cũng không thiếu người có địa vị cao, vì thế khí trường của Trịnh Nặc không hề ảnh hưởng tới cô.
Trình Nặc cứ thế nghiêng người dựa vào ghế, một tay chống vào tay vịn, ánh mắt nhìn Khuynh Thành không hề che giấu. sau đó lại nhìn về phía Thành Trì.
Cho tới khi Thành Trì lặng lẽ đưa thực đơn tới trước mặt Trịnh Nặc, cánh tay che khuất tầm nhìn của anh ta, ném cho anh ta một cái nhìn cảnh cáo lạnh lùng.
Trình Nặc liền thu lại tầm mắt, nhún vai, được rồi, mĩ nhân này chắc chắn không có duyên với anh.
"Chào cô, tôi là Trịnh Nặc, bạn của Thành Trì." Trịnh Nặc giơ tay.
Khuynh Thành lễ phép khẽ bắt tay anh ta, mỉm cười: "Chào anh, tôi là Khuynh Thành."
"Sao tôi thấy cô hơi quen?" Trịnh Nặc liếm môi.
Thành Trì cười nhạt một tiếng: "Câu nói mở màn của cậu không thể sửa được sao?"
"Đương nhiên là không thể." Trịnh Nặc không hề có chút giác ngộ nào: "Tôi yêu mọi cô gái xinh đẹp."
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
167 chương
76 chương
61 chương
14 chương
9 chương
10 chương
205 chương