Vợ ơi! đừng trốn nữa!
Chương 162 : Cuộc chiến tranh giành
Buổi sáng tại hoang đảo đầy nắng và gió hương cỏ dại nhẹ dịu thoang thoảng trong không khí. Mặt trời tỏa sáng trên bầu trời trong vắt những gợn mây nhỏ dần tan biến. Ánh sáng le lói qua khung cửa nhỏ, làm căn phòng tối sáng lên rực rỡ.
Tú Vy nằm thẳng trên chiếc giường nhỏ, trên cổ có vài vết hôn đỏ thẩm tàn dư của cuộc chiến tối hôm qua. Mí mắt lim dim dần mở ra rồi nhanh chóng híp lại từ từ mở ra một lần nữa. Đầu óc choáng váng mơ màng, toàn thân ê ẩm không chỗ nào cảm thấy bình thường. Bàn tay trắng nõn đưa lên xoa nhẹ thái dương bây giờ mới cảm thấy thoải mái chống tay xuống giường ngồi dậy.
Hai tay đấm đấm vai trách móc: "Trường Niên chết tiệt, đã bảo là dừng rồi mà còn làm hiệp hai làm mình ê ẩm khắp người".
Bây giờ cô mới định thần lại đôi mắt mở to giật mình nhìn xung quanh: "Không phải mình ở trong lều sao? Sao bây giờ lại ở nhà của Đại Từ".
Ở ngoài cửa có người bước vào chưa thấy người đã nghe thấy tiếng phàn nàn: "Mama còn nhớ mình ở trong lều sao?"
Nghe có tiếng người Tú Vy quay lại nhìn sửng sốt hai má đỏ như tương cà ấp úng: "Tiểu Khang...sao...sao con lại ở đây, chẳng phải mẹ dặn Đại Từ đưa con về nhà sao?"
Nó đứng trước mặt Tú Vy hai tay chống hông tỏ vẻ giận hờn vu vơ: "Mama còn nhớ tới đứa con này sao?"
Nó nói cô mới nhớ sau khi bước xuống khỏi máy bay thì mình đã tức tốc chạy đi không còn nhớ đem theo cả chúng, cảm thấy có lỗi nở nụ cười ngây ngô"Haha...tại sợ Trường Niên xảy ra chuyện nên quên mất tụi con cũng đi cùng"
"Đúng là mê trai bỏ con" Nó hếch mũi ngồi chễm chệ xuống ghế tiếp tục giận dỗi.
Trước sự giận dỗi này cô cũng phải bó tay bước xuống đi lại chỗ nó mỉm cười dịu dàng khẽ xoa đầu: "Bảo bối, đừng giận mẹ nữa mẹ hứa sẽ không bỏ con nữa đâu"
"Con tha lỗi cho mama rồi hihi"Trong lòng nó không thấy giận nữa vui sướng ôm lấy Tú Vy.
Thấy nó không giận nữa cô cảm thấy rất vui khi chúng cũng có mặc tại đây như vậy là gia đình đã được tụ họp đông đủ, nhìn hai má phúng phính không nhịn được hôn một cái thật lâu " Chụt...Bảo bối của mẹ là ngoan nhất, Tiểu An đâu rồi"
"Em ấy đang ở ngoài xem cuộc chiến của hai tình địch"Nó lạnh lùng trả lời.
"Cuộc chiến giữa hai tình địch?"
Ở trong nhà bếp không khí cực kỳ căng thẳng với hai người đàng ông nhìn nhau bằng ánh mắt sắt lẹm như muốn chém nhau thành từng mảnh. Cả hai đều cầm con dao thái tên tay nghênh mắt nhìn.
Trường Niên lên tiếng trước: "Có ngon thắng tôi trận này nếu không tôi cấm anh không được lại gần Tú Vy và hai con của tôi"
Đại Từ nhếch môi phì cười: "Anh nói điều hiển nhiên vậy, tôi chưa bao giờ thua khi cầm con dao trên tay"
"Tiểu An con sẽ là trọng tài nhé"Trường Niên quay sang nhìn Tiểu An đang nằm trên chiếc giường gấp đeo một chiếc kính râm nằm ưỡn ẹo như đang nghỉ mát ở bãi biển. Bên cạnh còn có một típ kem chống nắng dành cho trẻ em.
Nghe tiếng gọi nó từ từ gỡ chiếc kính râm đôi mắt tròn xoe lấp lánh, từ từ ngồi dậy nghiêng người: "Được thôi, con sẽ tung đồng xu lên trời khi đồng xu chạm đất thì bắt đầu"
Nó lấy đồng xu trên bàn từ từ tung lên Trường Niên và Đại Từ không nhìn mà nhắm mắt để cảm nhận. Đồng xu từ từ rơi xuống chạm mặt đất phát ra tiếng [Kẻng] cả hai mở mắt tay nắm chặc con dao trừng mắt nhìn nhau lao tới.
"Hai người định đánh nhau ở đây sao?"
Đôi chân Trường Niên và Đại Từ đang bước nghe tiếng gọi dừng lại quay mặt về phía cửa.Tú Vy đang đứng ở đó khắp người như lửa đốt hừng hực bước lại: "Hai anh đã trưởng thành hết rồi, có phải là con nít đâu hở chút đánh nhau để dành món đồ. Nhưng em là người mà dừng lại tại đây được rồi"
Trường Niên và Đại Từ ngơ ngác nhìn cô với vẻ mặt ngờ nghệch hắn gãi đầu đáp lại: "Bọn anh đánh nhau khi nào chứ?"
Tú Vy nheo mắt lớn giọng: "Không đánh nhau mà cầm con dao anh tưởng em là còn nít á"
Nhìn cô làm quá vấn đề trong khi chuyện trước mắt chỉ là vấn đề nhỏ Tiểu An lắc đầu thở dài: "Mama à, đừng cuốn lên vậy chứ trận tranh đấu đang hấp dẫn mà"
Cô quay sang nhìn nó trách móc"Còn con, có phải tụi con xúi họ đánh nhau không?"
Tiểu Khang cũng có mặt tại đó chạy lại nắm tay Tú Vy kéo đi: "Mama, bớt lo chuyện bao đồng đi, ngồi xem là được rồi"
"Nhưng mà"
"Cứ ngồi xem rồi cổ vũ, còn cổ vũ ai thì mama tự quyết định đó mới là vấn đề mà mama cần phải lo" Nó kéo cô ngồi xuống ghế đã được chuẩn bị sẵn có cả bắp bơ, nước ngọt và kèn nữa chứ. Tú Vy vẫn thấy lo nhìn Trường Niên ánh mắt không rời sợ Đại Từ sẽ làm gì tổn hại đến hắn.
"Được rồi, bây giờ bắt đầu lại nha"Tiểu Khang nhặt đồng xu trên nền nhà trèo lên ghế cho cao đồng xu được tung lên một lần nữa cũng giống như lần đầu họ không nhìn mà nhắm mắt lại khi phát ra tiếng kẻng tay cầm chặt con dao.
"Yah"
"Phập...xẹt...xẹt"
Tú Vy không dám nhìn dùng tay che mắt lại còn hai đứa trẻ không ngừng la hét: "Papa cố lên, tiêu diệt nó đi, máu chảy rồi kìa...Chú Đại Từ cũng cố lên giết nó đi hãy làm món ngon nhất...hú..hú"
Mắt không nhìn nhưng tai vẫn nghe tụi nó nói và cả tiếng dao phập phập những âm thanh đó có gì đó sai sai không giống cuộc đánh nhau tí nào bỏ tay ra ngơ ngác: "Hai người thi nấu ăn sao???"
"Chứ mama nghĩ họ còn con nít tham gia mấy cuộc chiến vô nghĩa một mất một còn sao?Suy cho cùng não mama phẳng như ngực của mình vậy?" Tiểu Khang khoanh tay lắc đầu miệng chép chép.
Lời nó nói sao mà tức chết cô thấy sao nghĩ vậy thôi mà, vậy cũng bị chê động đến chỗ yếu trên người nữa chứ, cô không thèm chửi thụng mặt chống tay lên cằm quan sát tiếp trận đấu.
Tiếng dao phập trên thớt nhẹ nhàng mỗi lần chuyển đổi con dao lại xoay xoay trong rất đẹp mắt. Cả hai đều rất nghiêm túc ánh mắt cử chỉ thật dứt khoát, ngang tài ngang sức tốc độ nhanh như nhau.
Hai đứa trẻ vẫn không ngừng la hét để tạo không khí sôi động nhưng hình như nó toàn cổ vũ cho Trường Niên. Nhưng Đại Từ vẫn không bỏ cuộc cố gắng làm hết sức mình bỗng nghe thấy tiếng cổ vũ thật to: "Đại Từ cố lên, tôi tin ngài làm được..yeh"
Cứ tưởng Tú Vy cổ vũ mình Đại Từ quay lại nụ cười trên môi vụt tắt chỉ còn lại đôi mắt rưng rưng: "Hàm Miên"
"Còn"
Lại thêm một nhân vật mới mọi người có đoán được là ai không? Đương nhiên là không rồi Au giấu mà, like và đánh giá 5 sao để biết kết quả nhé.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
10 chương
170 chương
2 chương
936 chương