Vợ ơi! đừng trốn nữa!
Chương 112 : Tình yêu
" Giọng nói này không lẽ là Triệu Hoành Kiêu"
Tú Vy nghe được giọng nói quen thuộc quay lại nhìn đôi mắt lưng tròng không chuyển động. Trước mắt cô là một người trạc tuổi của An Lạc, gương mặt thanh tú thánh thiện nhưng đôi mắt đỏ ngầu sâu bên trong là một khoảng không tối tâm đầy căm phẫn che mất đi sự thánh thiện. Mái tóc màu đỏ thẩm phủ xuống ngang chân mày, hắn ngồi trên chiếc xe lăn, ánh mắt dữ tợn không rời khỏi Tú Vy. Trường Niên vô thức đứng trước mặt che chắn Tú Vy khỏi tầm mắt của Hoành Kiêu, trầm giọng.
- Ngươi không được phép nhìn Tú Vy bằng ánh mắt đê tiện đó.
- Ha..lại có kẻ ngốc bị ả ta nắm đầu rồi sao.
Hoành Kiêu nhìn Trường Niên nở nụ cười giễu cợt. Trường Niên giận dữ trước lời nói của Hoành Kiêu đôi mắt tối sầm quát lớn.
- Tao không cho phép mày xúc phạm tới cô ấy nghe rõ chưa?
- Bộp..bộp nhìn ngươi ta nhớ đến ta lúc 9 năm trước cố gắng bảo vệ ả, cuối cùng thì sao trở thành bộ dạng như bây giờ.
Trước sự giận dữ của Trường Niên Hoành Kiêu vẫn giữ thái độ cười cợt vỗ tay tán thưởng liếc mắt nhìn sự run rẩy của Tú Vy tiếp lời.
- Không biết em đã chuẩn bị cái chết cho hắn ta như thế nào?
- Tôi không muốn nghe, đừng nói nữa. Tôi xin lỗi mà..huu
Trước sự tấn công châm chọc và những lời nói bi thương chuyện lúc trước xuất hiện trong đầu cảnh tượng khủng khiếp mà Tú Vy đã trải qua. Cô ngồi gục xuống ôm đầu lắc liên tục gào thét những giọt nước mắt rơi xuống trong sự xót xa. Trường Niên ngồi xuống ôm lấy cô trấn an.
- Tú Vy thật ra có chuyện gì, đừng sợ anh sẽ bảo vệ em.
- Chật.. Tú Vy em lại diễn nữa rồi, cũng vì yếu lòng trước sự giả tạo của em mà tôi nhận cái kết đắng như thế này.
Hoành Kiêu nhìn hai người lắc đầu tặc lưỡi, tỏ vẻ tiếc thương cho mình và Trường Niên. Trường Niên đứng dậy trừng mắt nhìn Hoành Kiêu mím môi nghiêm giọng, lòng ngực phập phồng hỏi lại.
- Rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì? Tại sao Tú Vy lại sợ hãi đến thế?
- Trường Niên anh đừng hỏi nữa, anh chỉ thấy ghê tởm tôi hơn thôi...hu..híc.
Tú Vy đứng dậy ôm lấy sau lưng của Trường Niên áp mặt vào lưng khóc nức nở tha thiết van xin. Trường Niên chùn người gạt tay Tú Vy ra xoay người áp tay vào hai má của Tú Vy nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài ôm vào lòng đáp lại.
- Cho dù có chuyện gì? Anh vẫn luôn yêu em?
Nhìn thấy hai người họ ôm ấp trước mắt mình lửa nóng trong người Hoành Kiêu sôi sục bàn tay nắm thành cú đấm, buông lỏng người sầu não đôi mắt rưng rưng nhưng cố ngăn cho nước mắt không rơi xuống nhẹ giọng.
- Yêu? Không biết khi ngươi nghe câu chuyện của ta, ngươi có còn yêu hay không? Trước kia ta với Tú Vy là một cặp tình nhân rất đẹp đôi, ta luôn làm tất cả để bảo vệ ả mặc cho mình bị chà đạp như thế nào? Ấy thế mà chỉ vì tranh giành quyền lực giữa hai gia đình mà ả đã xuống tay sai người giết chết ta, trong khi ta đang vật vả ả còn gửi cho ta một câu" Bất kể ai ngán đường Lý Tú Vy này đều phải chết". Rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ phải chết dưới tay của ả, cái chết do người mình yêu gây ra thật sự rất đau đớn.
Rồi Hoành Kiêu nước mắt không thể nào ngăn nổi rơi xuống chân thấm vào miếng vai, tay ôm lấy lòng ngực của mình đau đớn.
- Tú Vy những gì mà hắn ta nói có phải là sự thật.
Đôi mắt của Trường Niên đục ngầu cuối xuống nhìn Tú Vy hai tay nắm chặt, nhỏ giọng hỏi. Tú Vy ngồi dưới nền nhà cười nhạt" Cuối cùng cũng không giấu nổi sự thật" nước mắt không còn rơi nữa chống tay đứng dậy nhìn Hoành Kiêu rồi quay sang Trường Niên lặng lẽ đưa cho hắn một con dao nước mắt lại tuôn trào môi mấp máy, đau xót nói không thành tiếng.
- Đó hoàn toàn là sự thật? Nếu không muốn chuyện đó xảy ra, anh hãy giết chết tôi trước khi tôi giết anh.
Trường Niên nhìn con dao cười lạnh cầm lấy nó nắm chặt trong lòng bàn tay, đôi môi run run nước mắt chảy vào mặn chát, con dao từ trên tay rơi xuống đất nắm lấy tay Tú Vy kéo cô ngã vào lòng mỉm cười dịu dàng.
- Sao anh phải sợ em giết anh bởi vì anh sẽ nhường cho em tất cả mọi thứ kể cả cuộc sống của mình đó chính là tình yêu của anh dành cho em.
Trái tim Tú Vy như tan vỡ trước hành động và lời nói chân thành của Trường Niên, ôm lấy hắn nghẹn ngào.
- Sao anh lại ngốc như vậy chứ?
- Vì em anh nguyện ngốc cả đời.
Trường Niên hôn lên tóc cô nhắm mắt lại vuốt ve. Hoành Kiêu nhếch môi giận dữ nghiêm giọng,nhưng vẫn tỏ ra cười cợt.
- Tình yêu của một thằng ngốc dành cho ác quỷ thật cảm động, để ta tiễn hai ngươi xuống địa ngục sống hạnh phúc suốt đời nhé.
- Chuẩn bị chết đi...Haha
Hoành Kiêu giơ tay lên phất về phía trước thuộc hạ của hắn đồng loạt giơ súng lên.
" Rột..rột pằng"
--------
Đừng quên cho Au một like để khích lệ tinh thần cập nhật nhiều chương hơn nữa nhé.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
10 chương
170 chương
2 chương
936 chương