Vợ ơi! chồng bị ế
Chương 4
Ngày 9-11, trên trái đất có một thằng điên loạn đó chính là tôi, vừa đi học buổi sáng trên trường về tôi đã tức tốc nháo nhào ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ, thơm tho một cách "vượt lên chính mình" 1 phút 30 giây, mọi chuyện đâu vào đấy, đi mượn con martin màu bạc của thằng bạn dưới cái nắng gắt như thiêu đốt của buổi trưa đứng bóng 11 giờ 59 phút , theo hướng nhà nhỏ nhấn bê-đan cứ thế mà phóng.
4. Rảnh rỗi sinh nông nỗi
Nhà nhỏ ngược hướng so với chỗ tôi đến trường thế nên tôi phải đạp xe xuống rồi lát nữa lại vòng xe lên. Cơ mà đang hăng máu, chẳng bận tâm suy nghĩ nhiều thế mới khổ.
Bây giờ mới (bị) cảm nhận cái nóng ran như thiêu như đốt, trong khi đó trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo tay ngắn, cũng may dốc cao nhưng đa phần đều thả dốc nên cũng đỡ nhọc, vì tư tưởng vẫn còn đang quay cuồng nên tôi cũng chẳng thể lường trước vấn đề này chính là hậu hoạn mà chỉ phút chốc nữa thôi tôi sẽ được nếm trải.
Đạp xe tốc hành như trâu, tới chỗ đón nhỏ mất 15 phút, khoảng 12 giờ 20. 1 giờ mới vào lớp nhưng tôi tranh thủ đi sớm cho khỏi trễ, gọi điện kêu nhỏ ra thì nhỏ bảo đợi chút, chờ thêm hơn 10 phút nữa mới thấy nhỏ xuất hiện, chút mà mất toi 10 phút hơn của anh, cũng may là đợi chút chứ nhỏ bảo đợi nhiều chút chắc thành hưu cao cổ.
Thấy em là anh quên hết cả mệt nhọc. Nở nụ cười tươi rói, lê xe đến gần chỗ người đẹp.
- Hi H!
- Làm gì mà đi sớm dzữ dzậy?! - Cười lại. Yêu không đỡ nỗi.
- Thì sợ trễ đó mà. Giờ đi hơ!
- Từ từ, chờ xíu, sớm mà. - Lại chờ xíu. Tại sao phái nữ luôn bắt bọn đực rựa như chúng ta luôn phải chờ họ thế nhỉ.
- Chờ gì nữa. Đi luôn đi! - Tôi hối thúc.
- Thì từ từ. Làm gì vội dzậy?!
- Thôi, đi luôn giờ đi mà. - Tôi tiếp tục nôn nóng. Lúc đó thế mà ngu. Khi con gái bắt ta phải chờ thì ta phải tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh, không được ý kiến ý cò gì cả nếu không muốn đối tượng cho tạch hoặc cho gạch xây nhà.
- Thích đi thì M đi trước đi ai cấm đâu. - Em tính cho anh leo cây à. Không dễ đâu nhá!
- Trời, xuống chở H đi mà giờ H kêu đi trước thì M đi một mình à. Haiz... - Tôi ra chiều thảm thương tha thiết.
- Thôi, H dzới M đi trước đi, để Q đợi T (tên nhỏ bạn khác của H) rồi lên sau cũng được, để tội nghiệp M, người ta có lòng, phụ lòng tốt sao được. Hi hi.
Nảy giờ thấy toàn thế giới chỉ có nhỏ mà quên bẵng đi đứa bạn khác của nhỏ đang đứng kế bên. Nhận xét sơ về nhỏ Q này thì tuy nhỏ không đẹp nhưng được cái nói chuyện hiền, dễ mến, lần đầu tiếp xúc có ấn tượng tốt rồi. Vậy mà nảy giờ mình không để ý đến người ta. Thất lễ, thất lễ quá đi đó mà. Đã vậy còn tương trợ nói đỡ cho vài câu nữa chứ, nhỏ này được hơn nhỏ hôm thi nghề nè, chơi đẹp, haha.
Không biết có phải vì lí do đó mà tôi cảm động nên sinh ra cảm tính nhận xét tốt thế không nữa. Thôi thì cứ tạm cho vậy đi, nghĩ tốt về một ai đó cũng là cách tích đức mà, còn hơn nghĩ xấu.
- Thôi, không sao. - H tiếp lời nhỏ Q.
- Thì tụi mình đi trước chậm chậm thôi, sẵn chờ luôn. - Tôi lên tiếng mong sẽ lay động hồn nhỏ. Dè đâu...
- Thì M đi trước đi, có ai bắt đợi đâu. - Kèm câu nói đó là cái biểu môi trừng mắt của nhỏ, cứ như gái đang yêu mỗi khi có chuyện gì không vừa ý với người yêu vậy, hình như đấy cũng là cách khủng bố tinh thần mà mấy em nhà ta hay áp dụng với cánh mày râu bọn mình. Thái độ dứt khoát của nhỏ dập tan bao hi vọng đang le lói trong tôi . Cơ thế nhưng nhìn nhỏ lúc ấy mới đáng yêu làm sao.
- Mà M ở đâu chạy xuống đây dzậy. - Nhỏ Q hỏi.
- Thì ở nhà chạy xuống đây luôn chứ đâu.
- Xạo quá. Không tin. - Nhỏ đáp.
- Ố, thế không tin thì thôi à. Hi. - Tôi cố nắn ra một nụ cười.
- M siêng ghê. Hi. - Nhỏ Q lên tiếng.
- Có chi đâu. Hi. - Tôi cố tỏ vẻ khiêm tốn nhưng trong lòng cũng thấy vui vui.
- Kìa, T lên rồi kìa. Tụi mình đi. - Nhỏ Q vừa nói vừa hất hất mặt về phía đường lộ.
Thì ra nảy giờ đang chờ nhỏ T này đây hở, cái nhỏ hôm thi nghề ngồi kế em H đá đểu anh đây mà. Đúng thần giao cách cảm, vừa nghĩ tới lại thấy mặt rồi. Nhưng kệ nó, công việc chính của anh là đây:
- Rồi, lên xe M chở đi.
- Uhm, lên đi kìa. - Nhỏ Q tiếp lời hộ tôi. Cảm kích nhỏ Q quá đi đó mà.
Nhỏ vừa ngồi lên xe thì tôi thấy cuộc đời nó đẹp sao từ đây, nhỏ cũng nhẹ, không đến nỗi nào, ai mà biết trước cuộc đời không như ta mơ. Hix. Tòm tem cùng nhỏ hành trình đến trường, anh thế mà khỏe. Lần đầu trong đời chở gái đi học nên khá hăng hái, tuy thế tôi vẫn cố tình đạp chậm ở mức có thể để níu giữ cái cảm giác êm dịu khó tả này.
Tôi đạp chậm thì có lí do là vậy còn hai nhỏ kia không biết vì yếu hay thích hóng nắng hay sao mà đạp còn chậm hơn cả tôi. Nhỏ im lặng ngồi sau xe, lâu lâu tôi có ngoái lại nhìn cho thỏa cái nỗi thèm thuồng . Nhỏ đeo tới hai cái khẩu trang mà thấy vẫn đẹp, chắc tại hoang tưởng nữa rồi đây.
Nhằm phá tan sự ngượng ngùng của hai đứa, tôi chủ động bắt chuyện trước.
- H xinh ghê. Hi hi... - Tôi cười nham nhở tuông tràn khen ngợi dư thừa của bất kì thằng con trai nào đang bước trên con đường tán gái đầy của lạ nhưng lại lắm gian truân. Tuy nhiên, sự thật nó vẫn cứ là sự thật bởi vì nhỏ xinh thật còn lời tôi khen cũng xuất phát từ cái tâm thật.
- ... - Chắc đang mỉm chi, dù không thấy nhưng tôi đoán thế.
- Ăn cái gì mà nặng như heo thế. - Tôi chọc nhỏ.
- Ăn cơm chứ ăn cái gì. Hi. Ai biểu, có ai mượn xuống chở đâu.
- Nhưng mà thích. He.
- Ui, trời nắng thế không biết. - Ngồi xe anh chở không hỏi anh mà đi hỏi trời hả em.
- Trời, mặc áo khoác với thêm hai cái khẩu trang thế kia mà còn than à. Nhìn M nè, có mỗi cái áo tay ngắn còn không than...
- Đen da hết.
- Con trai da ngâm ngâm nó mới thấy mạnh mẽ chứ. Hi. - Đen thế mà men em ơi.
(đọc truyện hay tại kenhtruyen.pro)
5. Say nắng
- Sao đạp chậm dzậy. - Nhỏ hỏi khi thấy tôi cứ tà tà.
- Đang chở heo nặng quá đạp nhanh sao nỗi. - Tôi trêu nhỏ. Mà cũng phải thú thật, sao lúc đầu mới đi thấy nhỏ nhẹ tơn còn giờ thấy nặng như đèo cả quả đất ấy. Mệt thật.
Nhưng nói gì thì nói lúc này sức vẫn còn nên tôi ngay tắp lự phóng nhanh hơn vượt mặt hai nhỏ bạn của nhỏ đang chạy như rùa bò phía trước, từ lúc đi tới giờ hai nhỏ này cũng lịch sự thấy ớn, tự giác đạp xe sóng đôi với nhau nói chuyện, chẳng quấy rầy gì đến tôi, cứ như đang tạo không gian riêng tư cho tôi tha hồ phe phởn cùng người đẹp, các bạn đã có lòng thì anh cũng không câu nệ làm gì, cứ vậy mà phởn tự do tự tại.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
11 chương
11 chương
16 chương
47 chương
10 chương
217 chương