“Đại ca, Tô Nhạc ngủ rồi à?” Trên đường về, Trần Húc thấy Tô Nhạc gối đầu lên chân Ngụy Sở. Để Tô Nhạc có thể nằm thoải mái hơn một chút, Ngụy Sở ngồi sát ra ngoài, trên người Tô Nhạc còn đắp chiếc áo khoác của anh. “Ừ.” Ngụy Sở hạ giọng gật đầu, đưa mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trời dần tối, xe đã vào trong nội thành, những ngọn đèn hai bên đường bật sáng, ánh sáng màu cam xuyên qua cửa sổ rọi lên người Tô Nhạc, khiến anh cảm thấy ấm áp không nói thành lời. Thấy anh lộ ra vẻ mặt như vậy, Trần Húc nhún vai, hạ giọng nói: “Xem ra hôm nay leo núi mệt rồi.” Ngày thường Tô Nhạc đầy sức sống, thì ra thể lực của cô không tốt lắm. “Cô ấy chỉ thích quấn lấy cái máy tính.” Ngụy Sở cẩn thận kéo lại chiếc áo khoác trên người Tô Nhạc: “Bảo tài xế đưa mọi người về nhà, không cần tới công ty nữa.” “Vâng.” Trần Húc liếc nhìn Tô Nhạc một lần nữa rồi đứng dậy, đi tới chỗ tài xế truyền đạt ý sếp. Xe chạy tới bên ngoài biệt thự của Ngụy Sở, Tô Nhạc còn chưa tỉnh. Vì vậy, mọi người lại được dịp nhìn thấy sếp lớn kiêu ngạo của Kim Sở dịu dàng dùng tư thế ôm công chúa để bế Tô Nhạc đang ngủ không biết trời đất trăng sao kia lên, sau đó nói với Trần Húc ở bên cạnh: “Cậu xuống xe với tôi, giúp tôi mở cửa.” Người ta nói anh em như chân với tay, hôm nay, để không đánh thức người đẹp mà có thể bảo anh em xuống xe làm nhân viên mở cửa, đúng là lòng người thay đổi, thói đời đen bạc. Sau khi ba người xuống xe, trên xe đột nhiên thật yên tĩnh. Nhân viên A xúc động nói: “Kiểu bế công chúa thật hoa lệ.” Nhân viên B cũng cảm khái: “Không ngờ sếp của chúng ta cũng có lúc dịu dàng như thế.” C sờ sờ cằm, thở dài một tiếng: “Tôi vẫn cho rằng tổng giám đốc Kim Sở là một thư sinh nho nhã đen tối, không ngờ sức lực cũng không nhỏ, kiểu bế công chúa này rất có tính thử thách đối với cánh tay đàn ông, nhìn tư thế như thế, động tác như thế của cậu ta, thật ung dung, thật đẹp mắt.” Mọi người yên lặng quay đầu, vì sao tâm điểm chú ý của người trong phòng nghiên cứu và phát triển luôn kỳ quái như thế. Ôm người yêu trong lòng, nếu người đàn ông nào không có chút suy nghĩ thì không phải là đàn ông, nhưng vì người đang ôm trong lòng là người yêu, vì vậy, Ngụy Sở vô cùng có phong độ mà ôm Tô Nhạc vào phòng ngủ của khách, giúp cô cởi giày, đắp chăn, ngay cả quần áo trên người cô cũng không chạm tới. Trần Húc đứng ngoài cửa nhìn động tác của Ngụy Sở, trên mặt nở nụ cười ranh mãnh. Ngụy Sở chú ý tới vẻ mặt của Trần Húc, xoay người đi ra, đóng cửa lại rồi mới nói: “Cậu cười cái gì?” Nói xong, anh xoay người đi tới tủ lạnh, cầm hai chai bia ra. Đối với hành động lấy bia chứ không phải lấy loại rượu ngoại cao cấp của sếp lớn nhà mình, Trần Húc đã tập thành thói quen, anh liếc nhìn chai bia: “Đại ca, anh sẽ không nhân cơ hội uống say làm bừa rồi đổ trách nhiệm cho chai rượu đấy chứ?” “Cậu nghĩ lung tung cái gì đấy.” Ngụy Sở mở nắp chai, lúc này Trần Húc mới chú ý, đó là một loại đồ uống bề ngoài nhìn giống bia nhưng không phải bia, anh cầm lấy cái chai trước mặt uống một ngụm, mùi vị cũng không tệ lắm, lại nhìn nhãn hiệu: “Đây chẳng phải đồ uống của Bách Sinh sao?” “Ừ.” Ngụy Sở dùng điều khiển từ xa trên bàn uống nước mở TV, giảm âm lượng nhỏ xuống, trên TV đang chiếu một bộ phim truyền hình có tỉ lệ người xem khá cao. “Đại ca, em bảo này, anh có cần phải làm nô lệ tình yêu đến mức độ này không, ngay cả sản phẩm của công ty người ta cũng mua về uống?” Trần Húc liếc mắt nhìn tên gọi của bộ phim đang chiếu trên TV, thờ ơ nói: “Đây chẳng phải bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của tác giả anh thích sao, chương trình TV cho phái nữ này anh cũng thích xem à?” Trần Húc nhìn đồ uống trong tay Ngụy Sở, rồi lại nhìn bộ phim đang chiếu trên TV, anh có chút hoài nghi, không biết nên nói sếp lớn nhà mình chung tình hay là lăng nhăng đây? Đối xử với Tô Nhạc không thể tốt hơn được nữa nhưng lại kiên trì ủng hộ nữ tác giả này chẳng với mục đích gì cả, thế này có vẻ hơi mâu thuẫn. Ngụy Sở nhíu mày, không đáp lời. “Đại ca, anh đối xử với em lạnh lùng quá đáng, thật làm người ta đau lòng.” Trần Húc lại uống một ngụm đồ uống, lắc đầu: “Nếu anh em như tay chân thì kiếp trước của anh nhất định là con rết.” Ngụy Sở vẫn chỉ nhướng mày, không có hứng thú với loại lời nói vừa vô nghĩa vừa ấu trĩ này. “Tô Nhạc là một cô gái tốt, đại ca, anh nghiêm túc chứ?” Trần Húc nhìn màn hình TV, trong lòng luôn lo lắng, nếu đại ca không toàn tâm toàn ý với Tô Nhạc, vậy sau khi Tô Nhạc biết sẽ làm gì? “Lấy kết hôn làm tiền đề.” Ngụy Sở đặt chai nước xuống: “Không phải chơi đùa.” Trần Húc hoàn toàn im lặng. Khi Tô Nhạc tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, chỉ cảm thấy mình sắp đói lả, cô nghi ngờ thật ra mình bị đói nên mới tỉnh lại chứ không phải vì tuần hoàn của đồng hồ sinh học trong người, bởi vì mỗi ngày đồng hồ sinh học của cô đều cần bộ não tới giúp đỡ. Cô nhìn bốn phía, không phải khung cảnh quen thuộc, trên người còn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, trên tủ đầu giường có một bộ quần áo mới tinh sạch sẽ, cô ngẩn người, đứng dậy xuống giường, mở cửa phòng ra, nhìn thấy một hành lang quen thuộc, rồi mới nhớ ra đây là nhà Ngụy Sở. Cô thay quần áo rồi xuống lầu, Ngụy Sở đang mặc tạp dề, rán trứng trong phòng bếp, mùi thơm nhàn nhạt truyền tới, Tô Nhạc đứng tựa vào cửa phòng bếp, cười nói: “Chào buổi sáng.” “Chào buổi sáng, em ngủ có ngon không?” Ngụy Sở đặt một quả trứng ốp vào đĩa: “Em đi rửa mặt đi, bữa sáng xong bây giờ, bàn chải màu xanh nhạt trong cốc là của em.” “Vâng.” Tô Nhạc liếc mắt nhìn quả trứng đầy đủ sắc hương vị, xoay người đi rửa mặt, cho tới khi đút bàn chải đánh răng vào miệng, cô mới choáng váng nghĩ, vì sao lại có cảm giác như vợ chồng vậy nhỉ? Lắc đầu, quả nhiên là đói đến mức sinh ra ảo giác rồi. Rửa mặt xong, Ngụy Sở đã bày bữa sáng lên bàn, trứng ốp rất thơm ngon, một cốc sữa tươi vị dâu, mấy lát bánh mì yến mạch, bên cạnh còn có một lọ mứt hoa quả, có vẻ như vừa mới mở. Tô Nhạc vừa bôi mứt hoa quả lên bánh mì, vừa đoán, có lẽ Ngụy Sở không thường làm bữa sáng ở nhà. “Trong nhà không có nhiều đồ ăn lắm, em ăn tạm vậy.” Ngụy Sở cởi tạp dề ra, ngồi xuống bên trái Tô Nhạc: “Anh đã giúp em xin nghỉ một ngày, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, cửa phòng đọc sách trên lầu anh không khóa, nếu em buồn chán có thể chơi máy tính hoặc đọc sách, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn.” Ngụ ý là không để cô đi? Tô Nhạc cắn một miếng trứng, mùi vị quả nhiên rất ngon, có một người đàn ông như thế này ở bên cạnh, thật ra cô đã kiếm được một món hời lớn rồi: “Không sao, một lát nữa em lại thấy buồn ngủ ấy mà, buổi trưa lúc nào anh tan tầm thì gọi em.” Ngụy Sở ngẩn người, anh tưởng rằng Tô Nhạc sẽ tìm lý do để rời đi, không ngờ lại nhận được một đáp án ngoài dự đoán, anh lập tức tươi cười: “Được, nếu em muốn ra ngoài đi dạo thì anh để chìa khóa trên tủ giày, có gì thì gọi tới số điện thoại cá nhân của anh.” “Anh sắp thành ông bố hay lo lắng cho cô con gái vị thành niên rồi đấy.” Gặm một miếng bánh mì, một miếng trứng nên bị nghẹn, Tô Nhạc uống hai ngụm sữa tươi mới cảm thấy thực quản thoải mái hơn: “Anh yên tâm đi làm đi, em tự biết cách giết thời gian mà.” Đối với lời nói không khách sáo của Tô Nhạc, Ngụy Sở lại cảm thấy rất hưởng thụ, bởi vì con gái chỉ thể hiện ra tính cách thật của bản thân trước những người thân mật, điều này chứng tỏ anh và Tô Nhạc đã gần gũi hơn rất nhiều, như vậy thật tốt. Hai người dùng bữa sáng xong, Tô Nhạc bảo Ngụy Sở đi trước, cô ở lại dọn dẹp phòng bếp. Khi Ngụy Sở cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất. “Không phải chỉ là rửa một cái đĩa thôi sao, cười gì mà cười mãi vậy.” Tô Nhạc lẩm bẩm, dọn dẹp xong, định trở về phòng ngủ thêm một giấc nữa, nhưng không cách nào ngủ được, cô đứng dậy đi tới phòng sách. Phòng đọc sách của Ngụy Sở rất ngăn nắp sạch sẽ, Tô Nhạc đứng trước giá sách, ánh mắt lại rơi vào một loạt sách trước mặt, những quyển sách này được đặt ở vị trí dễ dàng lấy được nhất, nhưng chúng đều vừa mới vừa sạch, mà lại đều là sách của cùng một tác giả. Tất Cửu. Tô Nhạc sờ lướt qua một loạt sách này, tâm trạng lại phức tạp lên một lần nữa.