Vợ ơi, cả đời này em chỉ được phép yêu anh
Chương 82 : tối nay anh không muốn đi
Bạch Nguyệt bó tay, cô bước đến bên tủ lạnh, mở tủ xem còn những gì, nguyên liệu nấu ăn hơi ít.
“Hay là chúng ta ăn mỳ nhé, thế cho nhanh." Bạch Nguyệt lấy mấy gói mì ăn liền, chân giò hun khói, rau tươi, trứng gà và cả cà chua từ trong tủ lạnh ra.
Cố Lăng Kiệt đi theo cô vào bếp, lấy rau mang đi rửa.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt bằng ánh mắt rất lý trí.
Nếu như Cố Lăng Kiệt không phải là thủ trưởng, bố anh không phải là phó tổng thống cao quý, mẹ anh không phải là tổng giám đốc của tập đoàn top 100 thế giới, bọn họ chỉ là người bình thường, quen biết nhau qua những buổi xem mắt bình thường, sau đó thuận lợi bắt đầu mối quan hệ, yêu nhau hai năm, cuối cùng kết hôn, nói không chừng anh sẽ là lựa chọn cực kỳ phù hợp.
Bạch Nguyệt đổ nước vào nồi, bật bếp, chuẩn bị lấy cà chua đi rửa.
Cố Lăng Kiệt lại nhận lấy cà chua từ tay cô, mang đi rửa sạch.
“Bắt đầu từ ngày mai trở đi anh rất bận, có thể chúng ta sẽ không gặp nhau trong một khoảng thời gian. Em làm xong đơn xin vào quân khu trước đi đã, nếu như có chuyện gì vội cần giải quyết thì gọi điện cho trung tá Thượng, anh đã dặn cậu ta rồi, cậu ta sẽ xử lý." Cố Lăng Kiệt nói với giọng trầm trầm, anh không nhìn cô, nghiêm túc rửa cà chua.
“Ừm." Bạch Nguyệt ậm ừ, sau đó đổ dầu vào chảo, chuẩn bị chưng cà chua với trứng. Cố Lăng Kiệt lại cầm lấy đôi đũa nấu cơm từ tay cô, sau đó đập trứng cho vào nồi trước rồi đảo lên.
“Anh biết nấu cơm à?" Bạch Nguyệt nhìn động tác thuần thục của anh, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Với thân phận và gia cảnh của anh, trong nhà chắc chắn không thiếu người giúp việc, bây giờ lại có lính cần vụ phục vụ, anh đâu giống một người biết vào bếp.
“Trước kia lúc anh làm tiểu đội trưởng, mọi người so tài bếp núc anh còn được giải nhì đấy." Cố Lăng Kiệt thả cà chua đã thái sẵn vào nồi trứng, cho thêm muối, đường, vặn nhỏ lửa đun từ từ.
“Em còn tưởng ngay từ đầu anh đã làm to rồi, dù gì thì bố anh cũng có địa vị mà." Bạch Nguyệt thành thật.
“Anh với Sỹ Hào đều vào bội đội đặc chủng để rèn giũa bản thân." Đôi mắt Cố Lăng Kiệt đen nhánh, như thể đang cất giấu nỗi đau nặng nề nào đó. Anh bỏ qua chuyện này, nói tiếp, “Sau này, Sỹ Hào thi vào đại học không quân, bây giờ vẫn đang làm ở đó."
“Các anh đều được nuôi thả à?" Bạch Nguyệt thuận miệng hỏi.
“Nói là nuôi thả nhưng người ta vẫn biết thân phận gia thế của bọn anh, đương nhiên là thăng chức rất nhanh. Những thứ này không cần công khai với bên ngoài, nếu sau này chúng ta có con, chắc anh cũng sẽ chăm sóc nó như thế."
Gương mặt của Bạch Nguyệt thoáng đỏ lên, cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh, “Nước sôi rồi."
Cô xé gói mì ra, thả vắt mì vào nước đang sôi, rồi cho thêm rau, lạp xưởng vào.
“Lưu San nói rằng tối nay cô ấy không về, tối nay có cần anh ở lại không?" Đột nhiên Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt giật mình, ngón tay chạm vào thành nồi, bị nước trong nồi bắn vào. Cô vội rụt tay lại.
Cố Lăng Kiệt đau lòng nắm lấy tay cô, kéo ra bồn rửa xả nước lạnh, “Có những lúc em bình thản lạnh nhạt, dường như rất lý trí, có những lúc anh lại cảm thấy thực ra em rất ngốc nghếch, hậu đậu, ngay cả chăm lo cho bản thân cũng không xong. Anh thấy em không cần phải làm gì đâu, ngồi đó đợi ăn là được rồi."
Những gì Cố Lăng Kiệt nói khiến tim cô cảm thấy ấm áp. Thậm chí cô xúc động đến mức muốn đồng ý ở bên anh. Trong lòng luôn có một giọng nói bảo cô rằng, nếu không thì thử xem sao, dù sao cô cũng không muốn yêu đương và kết hôn nữa.
Tình huống xấu nhất cũng chỉ là chia tay nhau mà thôi, bây giờ cô đã ly hôn rồi, cũng không gây ra ảnh hưởng gì xấu đến anh cả, đúng không? Nhưng nếu như Cố Lăng Kiệt cũng chỉ là rung động nhất thời thì sao?
Đợi đến khi anh hết yêu rồi, cô lại mất đi trái tim của mình, vậy thì phải làm thế nào đây? Bi kịch của mẹ cô đang hiển hiện trước mặt.
Mà tính cô lại quá trầm, quá nhạt nhẽo, cô sợ anh sẽ chóng chán cô mà thôi.
“Hình như là được rồi đấy, ăn được rồi." Bạch Nguyệt rút tay về.
“Để anh làm cho." Cố Lăng Kiệt nói, sau đó chia mỳ thành hai nửa đổ vào hai bát to, rồi lại chia chỗ trứng xào cà chua ra hai bát nhỏ khác.
Anh bê bát ra, Bạch Nguyệt lấy đũa đưa cho anh một đôi. Cố Lăng Kiệt cúi đầu ăn mỳ, bất giác Bạch Nguyệt ngẩn ra nhìn anh.
Cô thật sự không thể ngờ nổi, cô lại được ở bên Cố Lăng Kiệt.
Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp anh, anh lạnh lùng hà khắc, xa lạ, cương nghị. Hơn nữa còn tỏa ra thứ khi thế "cấm lại gần", cực kỳ lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy như đang nhìn lên một vị thiên sứ, không thể đến gần.
Cố Lăng Kiệt cũng ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cô.
Bạch Nguyệt ngập ngừng, nếu như đã bị bắt quả tang nhìn lén thì có trốn tránh cũng vô ích.
“Nhìn anh làm gì? Không ăn à?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Em cảm thấy hơi nhiều, muốn hỏi anh xem ăn nữa không?" Bạch Nguyệt kiếm đại một cái cớ.
“Cứ ăn đi, còn thừa anh ăn hộ cho." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt nghe được anh sẽ ăn chỗ còn thừa của mình, trong lòng cô bỗng nổi lên những gợn sóng rung động.
Cô gục xuống cắm đầu ăn mỳ.
Anh ăn xong, ngửa người dựa vào lưng ghế, tay cầm điện thoại nhắn tin để chỉ huy công việc tối nay.
Bạch Nguyệt cũng ngại không muốn để anh ăn thừa của mình, nên cố ăn hết chỗ mỳ.
Lúc anh vẫn còn đang bận rộn với công việc, cô đã đi vào bếp rửa bát.
Truyện up có bản quyền trên
Vừa mới cất bát vào trong tủ chén, anh đã đứng đằng sau ôm eo cô, cánh tay mạnh mẽ cơ bắp như một gọng kìm, khóa chặt lấy cô.
Sống lưng Bạch Nguyệt thẳng tắp, anh nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Cô căng thẳng đến mức không nói nổi câu nào, bóng hai người quấn quýt bên nhau phản chiếu lên kính cửa sổ.
“Em muốn ở trong này, hay là về phòng?" Giọng Cố Lăng Kiệt khàn khàn, dường như đang đè nén thứ tình cảm gì đó.
Cô hiểu anh đang ám chỉ điều gì.
Nhưng cô không muốn mỗi lần vào bếp nấu cơm lại nghĩ đến chuyện cô và anh đã từng quấn quýt bên nhau ở đây.
“Về phòng."
Nói xong, cô muốn cắn đứt lưỡi mình luôn, mắc bẫy của anh rồi.
“Có lựa chọn thứ ba không?" Bạch Nguyệt xấu hổ hỏi.
“Có, sô pha." Cố Lăng Kiệt trả lời cô.
Anh bế bổng cô lên, đi về phía phòng ngủ của cô.
Phòng cô rất sạch sẽ, chăn màn gấp gọn gàng, những quyển sách đặt trên tủ đầu giường cũng thẳng hàng, không lệch một ly.
Anh đặt cô xuống giường, cầm gối đệm dưới mông cô, chậm rãi áp sát vào cô.
Bạch Nguyệt căng thẳng thở mạnh.
Cô cảm thấy hơi hối hận vì lúc trước đã kích động trao mình cho anh, có lần thứ nhất, lần thứ hai, thì đương nhiên lần thứ ba cũng dễ dàng, từ chối nữa thì chẳng khác nào làm mình làm mẩy.
Hơn nữa, đến một độ tuổi nhất định, cái dễ dàng nhen lên giữa đàn ông và phụ nữ không phải là tình cảm, mà là dục vọng.
Anh hôn cô, chậm rãi di chuyển đến cổ cô, cởi cúc áo sơ mi của cô ra, bàn tay to lớn lướt dọc theo vòng eo mảnh khảnh của cô lên trên…
Cố Lăng Kiệt của lúc này giống như một ngọn núi lửa, có thể hòa tan tất cả những nơi mà anh đi qua. Bạch Nguyệt chỉ cảm thấy nóng, sống mũi rịn ra một lớp mồ hôi.
Cô có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ, sung sức của anh một cách rõ ràng bằng mọi giác quan. Bạch Nguyệt không dám lớn tiếng, dường như có thứ gì đó cô không thể khống chế nổi nữa.
Khoảnh khắc cuối cùng anh cúi xuống hôn lên môi cô.
Anh không đi tắm ngay, cô cũng không động đậy, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh vòng tay ôm eo cô từ sau phía sau, kéo cô vào lòng mình, giọng nói vẫn chưa mất vẻ gợi cảm, trầm trầm khàn khàn, “Tối nay anh không muốn về."
“Ừ." Bạch Nguyệt ừ một tiếng
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
42 chương
125 chương