Vợ ơi, cả đời này em chỉ được phép yêu anh

Chương 44 : Muốn có được cô chính tại nơi này

Điện thoại của Bạch Nguyệt reo lên. Cô thắp lên tia hy vọng. Tô Khánh Nam nhìn thấy người gọi đến là Lưu San hiển thị trên màn hình, nở nụ cười lẳng lơ: “Nghe đi." Bạch Nguyệt đề phòng nghe điện thoại. “Bạch à, tớ xin lỗi cậu! Đoạn ghi âm đó tớ để trong tủ, nhưng tủ bị người khác cạy rồi, toàn bộ tư liệu đều mất hết." Lưu San áy náy. Bạch Nguyệt ngây ra, bất lực chùn vai. Dù có ngốc đến đâu thì cô cũng có thể hiểu rằng, chắc chắn là tay chân của Tô Khánh Nam đã làm. Cô không thể ly hôn. Cố Lăng Kiệt có thể cứu cô lần một lần hai, nhưng lần ba lần bốn thì sao? “Tôi về nhà cùng anh." Bạch Nguyệt nói một cách tuyệt vọng. Tô Khánh Nam hài lòng lộ ra nụ cười lẳng lơ. Hắn ôm eo cô, hơi ghé sát vào khuôn mặt cô: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện nằm trên giường của tôi, tôi cũng tin rằng, cô nhất định cũng sẽ thích cảm giác tôi chiếm đoạt cô thôi." Bạch Nguyệt không cử động, như vừa trải qua bể dâu, trống rỗng mà tuyệt vọng. Cô gửi một mẩu tin nhắn cho Cố Lăng Kiệt: “Bây giờ em không sao rồi, có thể xuất viện như thường được rồi, không cần lo lắng, anh không cần phải qua đây đâu, cảm ơn anh, làm phiền rồi." Gửi xong tin nhắn cô thật sự rất muốn khóc. Nhưng nước mắt lại không chảy ra được mà chỉ cảm thấy chua xót. Cô chưa từng làm sai chuyện gì, nhưng sao lại chọc phải con ma quỷ như Tô Khánh Nam chứ. Cô không hiểu, không hiểu, ông trời sao lại đối xử với cô như vậy chứ. Cô lại soạn một mẩu tin nhắn cho Lưu San: “Bây giờ tớ về nhà cùng Tô Khánh Nam, tối nay liên lạc sau nha." Lưu San lập tức gọi điện lại. Tô Khánh Nam cướp lấy điện thoại, nhìn thấy là Lưu San gọi thì lại trả lại cho Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt nghe máy. “Tiểu Bạch à, não cậu bị cửa đập à. Bây giờ còn cùng Tô Khánh Nam về nhà sao? Đừng sợ, tớ sẽ lại tìm kiếm chứng cứ cho cậu." Lưu San gào thét lên. Tô Khánh Nam lại giật lấy điện thoại lần nữa: “700 triệu đó của cô tôi đã trả lại vào tài khoản rồi. Chuyện của tôi và Bạch Nguyệt tốt nhất cô đừng xen vào nữa, bằng không tôi sẽ khiến cô chịu không nổi đâu." “Làm đi, xem ai sợ ai, tốt nhất anh đừng quá trớn, bằng không, muốn chứng cứ thì đơn giản lắm." Lưu San rêu rao. Cãi nhau, đó là điều mà từ trước đến nay cô ấy chưa từng thua. Tô Khánh Nam cười nham hiểm rồi tắt máy. Cố Lăng Kiệt gọi điện thoại đến. Trong mắt của Tô Khánh Nam vụt qua sự hận thù, hắn nghe máy. “Em không sao chứ?" Cố Lăng Kiệt ở đầu dây bên kia tràn ngập sự quan tâm. Tô Khánh Nam mở loa ngoài, đưa điện thoại cho Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt không dám nghe điện thoại của Cố Lăng Kiệt, cô sợ Tô Khánh Nam sẽ lại giở trò. Tô Khánh Nam trở nên hung hãn, ra hiệu cho cô nghe điện thoại. Bạch Nguyệt nắm chặt điện thoại, để lên tai. “Rốt cuộc bị sao vậy? Sao không nói gì, một tiếng nữa thôi là anh đến rồi." Giọng nói của Cố Lăng Kiệt càng dịu dàng hơn. Một tiếng, đã không kịp nữa rồi. “Không sao, ban nãy nhìn thấy một con chuột, em sợ mấy loài động vật như chuột, rắn lắm, bác sĩ nói là em đã hồi phục nhiều rồi, bây giờ em sẽ xuất viện." Cô cố tìm một lời giải thích hợp lý cho việc khóc thút thít ban nãy. Tô Khánh Nam cúp máy: “Hắn ngược lại cũng có lòng đấy chứ, cô bị cảm động rồi à?" “Theo anh thì sao?" Bạch Nguyệt hỏi vặn, trong mắt cô không ẩn giấu nỗi bi thương. Tô Khánh Nam hơi nhắm mắt lại: “Từ chối. Vợ của Tô Khánh Nam tôi không cần nhận quà của người đàn ông khác, mẹ của cô không phải muốn gặp tôi sao? Dạo này tôi có thời gian có thể sắp xếp được." “Về thôi, tôi hơi mệt rồi." Bạch Nguyệt nói một cách mệt mỏi. Cố Lăng Kiệt càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Dựa theo tính cách của Bạch Nguyệt, nhìn thấy chuột và rắn có thể sẽ sợ, nhưng cô tuyệt đối sẽ không khóc, chắc chắn cô đã xảy ra chuyện gì rồi. Điện thoại của trung tá Thượng reo lên. Cậu ta nghe điện thoại xong vội vã nói: “Thủ trưởng, không hay rồi, ở trên đảo xảy ra tai nạn nghiêm trọng. Chó đặc vụ vừa lên liền gây ra nổ mìn, tổng cộng có 30 đội viên, có 5 người an toàn rút lui, 8 người bị thương ở mức độ khác nhau, số 108 dẫn đầu là nghiêm trọng nhất, hai chân bị nổ tung." “Lập tức đưa họ đến bệnh viện quân đội, bây giờ tôi sẽ qua đó." Cố Lăng Kiệt gấp gáp ra lệnh. Trung tá Thượng vui mừng vì thủ trưởng không đi, nếu không dựa theo thói quen dẫn đầu đi trước của thủ trưởng, người mất chân sẽ là thủ trưởng mất!