Sau buổi sáng chẳng biết vì lý do gì mà anh cứ đi vệ sinh suốt. Đi tới nổi bủn rủn tay chân. Anh trực nhớ tới món cơm trứng chiên lúc sáng nhưng Hà Kỳ Nam đâu bị gì. Anh nhìn Nguyên Y. Cô quay sang chỗ khác cười khúc khích. Mặc dù cô muốn quên đi hết những chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ nhưng Nguyên Y là ai chứ? Cô là người có thù ắt phải trả nên cô cho vào thức ăn của anh một ít thuốc sổ. " Nguyên Y em gì vào thức ăn của tôi đúng không?? " Nguyên Y nhìn anh một hồi, chột dạ không biết nói như thế nào " Là... là..tôi thì sao??" Người ta thường nói giận quá mất khôn. Anh nhào tới định đánh cô thì không biết Hà Kỳ Nam từ đâu bay ra đá anh nằm lăn trên mặt đất. " Không muốn chết thì đừng có đụng vào cô ấy " Hà Kỳ Nam rất đáng sợ như một con hổ đe dọa con mồi. Ở đây đã lộn xộn thì ở nhà họ Vưu cũng không thua kém gì. " Dĩnh Nhi, con trai tôi nuông chiều cô quá rồi cô làm càn có phải không? Chỉ có một tháng mà cô sài biết bao nhiêu là tiền!!" Bà Vưu tức giận la hét um sùm. Nhưng Dĩnh Nhi cô ta đau có sợ còn ung dung lướt điện thoại nhắn tin nói chuyện phiến với bạn. " Bác đừng nói như kiểu con ăn bám. Là con trai bác cho tiền con sài " Công nhận mặt cô ta rất dày còn nói chuyện với cô ta nữa chắc là bà lên cơn tăng sông. " Người ta bắt nó lại cho ta " Nghe thấy mệnh lệnh của bà đám vệ sĩ,người làm chạy vào bắt chói cô ta lại. " Bác gái thả con ra, thả can ra " Cô ta vùng vẫy, la hét chửi bới đám người làm. Bà Vưu đi lấy cây roi mây ra. Đánh cô ta mấy cái cho chừa cái thói hỗn xược. " Con dâu ta mà về ta coi nó xử lí cô như thế nào " ______Ở Mỹ _______ Mặt trời vừa xuống núi thì mưa bắt đầu nặng hạt. " Hai người tắm trước đi " Nguyên Y nhìn hai người họ. Nhưng cả hai đều là nam nhân sao có thể tranh dành việc tắm rửa với nữ nhân được. " Em tắm trước đi " Hai người đồng thanh lên tiếng. " Vậy được " Cô liền bước vào nhà tắm. Mấy ngày ở đây cô khá là thích nhà tắm. Nhìn nhỏ xinh nhưng được cái có bồn tắm rất đẹp. Trong thời gian cô tắm thì Vưu Trường Tĩnh và Hà Kỳ Nam rất ngoan ngoãn ngồi coi phim. Nhưng Nguyên Y vào đó cũng đã lâu mà không thấy cô ra họ rất lo lắng. " Nguyên Y em làm gì ở trong đó hoài vậy?? " Nguyên Y ấp úng, chầm chậm nói " Tôi bị.... táo.... bón " Nghe tới hai chữ táo bón hai người đơ ra luôn.Không ngờ rằng cô có thể phóng khoáng tới mức đó. Một lúc sau cô bước ra hai người nhìn cô chăm chú. " Tôi xong rồi.... " :::::::::::::::::::::::::::::::::::: Mấy bn nói mk viết truyện ngắn nhưng mk cố hết sức rồi chỉ có thể dài nhiêu đây thôi.