QUYẾT MINH tuy được tự do thoải mái chơi đùa , nói chuyện với mọi người. Nhưng mà tự nhiên có một cái đuôi đi theo mình , qủa thật không thoải mái chút nào… Cô chần chừ , lưỡng lự , cuối cùng là quyết định tìm cách tránh né cái đuôi đó , nhưng tránh cũng không được , mà né cũng chẳng xong , vì dù sao cô cũng còn đang là bệnh nhân mà… K thể trốn tránh được thì lên nói thẳng. Nghĩ thế Quyết Minh quay lại tươi cười nhẹ nhàng nói với Bối Phong. - Anh ah! Hay anh để em chơi ở đây một mình được rồi. - Hửm? *nhíu mày* - Anh đang bận thi cứ về phòng làm tiếp đi , cứ kệ em. Em khỏe rồi! Khi nào chơi chán em sẽ tự về phòng mà. - Em… - Yên tâm đi , em khỏe rồi em không sao đâu , a cứ lẽo đẽo theo e như vậy thì kỳ lắm , còn bao nhiêu người nhìn vào nữa… - Àhhh! - Anh đi vào đi nhé! Được không? *dụ dỗ* Bối Phong không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng ngẩng mặt nhìn ánh chiều tà , rồi dịu dàng mỉm cười với người trước mặt rồi… - Vợ yêu! Bây giờ cũng muộn rồi nhỉ. - Vâng ! Nhưng sao…? - Muộn rồi! Chơi như vậy là đủ rồi , mình lên về phòng thôi! Vừa thấy anh nói vậy , khuôn mặt cô biến sắc , cô lo lắng lắc đầu không chịu nói lớn - KHÔNG!!! Em không chịu đâu! Không về đâu! Nói gì chứ , bắt cô nằm hơn tuần trên giường , giờ mới cho đi chơi một chút đã bắt về ngay , sao cô chịu được chứ , anh đúng là qúa đáng mà. Càng nghĩ càng tức , càng tức càng ấm ức , Quyết Minh tỏ vẻ bướng bỉnh rồi gắt lại - Mặc kệ anh đó em không về đâu. Em muốn ở lại chơi thêm chút nữa. Anh thích thì cứ về trước đi. Kệ em! *phồng má trợn mắt* - Không muốn về đúng không? *nghiêm nghị* - Không Về! *cương quyết* - Được rồi…! *lạnh lùng* - Hi. Anh đồng ý cho em ở lại rồi ưh? Cảm ơn ông xã! “vui mừng” - Em muốn ở lại cũng được thôi! Nhưng từ lần sau hãy ngoan ngoãn ở trong phòng! Đừng mơ mộng ra đây nữa! - Anh! Anh! Anh qúa đáng! Hai mắt cô tức giận nhìn anh. Đúng là qúa đáng mà. Vừa mới để cô vui mừng một chút , giờ đã giáng hẳn hòn đá lên đầu cô rồi… Anh nói vậy là ép người qúa đáng mà. Nhìn khuôn mặt giận dữ , rồi buồn thiu của cô anh cũng xót lắm chứ , anh cũng mềm lòng lắm rồi , nhưng anh cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi , sức khỏe cô không tốt thì không nên bị nhiễm lạnh. Nếu cô có xảy ra chuyện gì thì anh sẽ đau lòng vô cùng… Vì thế không thể điều gì cũng chiều theo cô được. - Thế nào? Muốn về hay ở lại tùy em chọn. - Anh đúng là qúa đáng mà. -…… - Nêu tôi về ngày mai anh có cho tôi ra đây chơi nữa không? - Nếu em khỏe mạnh bình thường và biết ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ suy nghĩ… - Còn nếu tôi ở lại? - Tôi đã nói là sẽ làm! Đến lúc đó em đừng có hối hận… - Anh… Anh…. Quyết Minh nghiến răng bực tức nhìn Bối Phong, chưa bao giờ cô muốn xông vào bóp chết con người đó như lúc này … - Thế nào? Em chọn đi! Về hay ở! Quyết Minh nhìn con người lạnh lùng trước mặt mà tủi thân cô cùng. Sao cô không thể mạnh mẽ hơn anh được chứ , nếu mạnh mẽ hơn anh là cô có thể làm theo ý mình rồi. Sau khi đắn đo suy nghĩ nặng nhẹ , thiệt hơn … Quyết Minh ấm ức quát - Tôi theo anh về là được chứ gì! Đáng ghét. Nói rồi Quyết Minh xụ mặt dậm mạnh chân bước về phía trước , cô cố ý không thèm nhìn anh lúc đi ngang qua , làm Bối Phong chỉ biết lắc đầu chào thua. - Để anh đưa em vào ( vội cầm tay đỡ lấy) - Bỏ tay ra! ( hất mạnh tay) Không khiến tôi có chân tôi tự đi được. Không dám làm phiền anh. Cô giận hờn đi thẳng một mạch về phòng , để lại anh buồn bã , lo lắng đi sau. Nếu biết thế này … Có lẽ cô không nên ra ngoài sẽ tốt hơn. Quyết Minh vừa vào phòng là vội lên giường nằm , cô cố ý chùm chăn kín đầu như để tránh mặt ai kia. Ai bảo cô đang chơi vui lại bắt cô trở về , đã thế an còn dọa nạt cô nữa , khiến cô tức mà không làm gì được. Bối Phong nhìn người đang cuộn tròn trong chăn mà thở dài… Anh lại phải tìm cách để dỗ dành con nít rồi… Sắp mệt rồi đây! Ai bảo anh yêu cô! Chiều chuộng cô hết mực , giờ thì động chút là hờn giận , anh cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi mà.