Sau khi Lâm Hạo Hi tiếp quản công ty, mỗi ngày sau khi tan sở đều đến bệnh viện báo cáo tình hình lại cho Lâm Thành Đức. Hôm đó ánh tà dương rất đẹp, Lâm Hạo Hi cùng Lâm Thành Đức tản bộ ở khu vực cây xanh trong bệnh viện, nói với ông về tình hình hiện tại của công ty. Đi tới một băng ghế dưới cây hoa tử kinh, Lâm Hạo Hi phủi sạch cánh hoa rơi trên băng ghế, để Lâm Thành Đức ngồi xuống. Ánh tà dương từ phía sau chiếu đến, đem bóng hai cha con kéo dài ở trên mặt đất. Lâm Hạo Hi khẽ ngẩng đầu nhìn về phía những cây hoa tử kinh nở rộ rất rực rỡ, thu tầm mắt lại “Ba, khi đó ba bắt đầu gây dựng sự nghiệp hẳn là đã chịu không ít khó khăn vất vả đúng không.” “Chịu khó khăn là chuyện tất nhiên, trên đời này làm gì có ai mở công ty mà không vất vả, có điều, vất vả thì vất vả, nhưng rất phấn khởi.” Lâm Hạo Hi thăm dò hỏi “Nghe mẹ nói, ông nội lúc đó cũng không đồng ý cho ba tự mình gây dựng sự nghiệp.” Lâm Thành Đức nhớ lại chuyện cũ “Ông nội con trước cải cách đã là một trong những thương nhân đầu tiên, sau cải cách, ông ấy chịu rất nhiều vất vả để đạt được thành công, hơn 30 tuổi mới sinh ba ra, chờ khi ba trưởng thành thì ông con đã hơn 50 tuổi, ông vẫn luôn mong ba sẽ kế thừa gia nghiệp của ông, vì vậy vẫn luôn phản đối ba gây dựng sự nghiệp.” “Vậy sau đó ba làm sao mở được công ty dưới sự phản đối của ông nội?” Lâm Thành Đức nhắc tới chuyện năm đó, trong lòng vô cùng cảm khái “Khi đó trẻ tuổi nóng tính, cứ nghĩ chỉ cần dựa vào năng lực của chính mình mở công ty một phen, căn bản không để ý đến sự phản đối của ông con, liền lén lút mang theo mấy vạn đồng bà nội con cho đến thành phố G mở cửa hàng buôn bán nhỏ, càng làm càng lớn, sau đó dùng tiền buôn bán được đăng ký mở một công ty, chờ cho công ty phát đạt rồi mới dám quay về gặp ông.” “Vậy hiện tại ba có thấy hối hận không?” “Những gì ba muốn có đều đã có được rồi, còn hối hận cái gì nữa.” Lâm Thành Đức sau khi nói xong phát hiện có cái gì đó không đúng, nghiêng đầu nhìn Lâm Hạo Hi, ánh mắt thâm trầm “Ta xem, con là đang túy ông chi ý bất tại tửu.” (Ý không ở trong lời nói, hay còn có thể hiểu là đang hàm ý, ám chỉ.) Lâm Hạo Hi khẽ cười, cũng không phủ nhận “Ba, thật ra con rất khâm phục ba, con không thể làm được giống như ba, không thể bỏ qua sự phản đối của người nhà mà kiên trì làm chuyện mình muốn làm.” Lời này nghe ra đúng là rất có ý trào phúng, Lâm Thành Đức hít vào một luồng khí lạnh “Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi.” “Lúc trước khi con muốn gây dựng sự nghiệp, ba không phản đối con, con rất cảm kích.” Lâm Hạo Hi ngưng một chút “Nhưng, còn chuyện khác mà con muốn làm, tương tự như vậy, con cũng muốn được ba chấp thuận.” Lúc Lâm Hạo Hi nói muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, Lâm Thành Đức nhớ tới chính mình năm đó nên hiểu suy nghĩ của hắn, vì vậy nên không phản đối. Lâm Thành Đức nhìn về phía hàng cây hoa tử kinh phía đường đối diện “Làm sao, con cũng muốn bắt chước ba trốn nhà ra đi à?” “Đương nhiên sẽ không, trên thế gian này, tình thân là thứ quan trọng nhất, con không nỡ.” “Vì vậy nên cuối cùng con quyết định sẽ chọn tình thân?” “Tình thân nhất định là phải chọn rồi” Lâm Hạo Hi cười cười “Thế nên con sẽ không làm chuyện liều lĩnh giống như ba năm đó đâu, chuyện con muốn làm, nếu như người thân phản đối, con sẽ cố gắng nghĩ ra cách để đôi bên đều có được một kết quả tốt nhất, cho người một câu trả lời, cũng coi như là cho mình một câu trả lời. Bởi vì con hoàn toàn tin rằng tất cả mâu thuẫn nhất định rồi sẽ được hóa giải.” Bóng của Lâm Thành Đức bị ánh tà dường kéo ra một đường dài, rơi vào trầm tư. Lâm Hạo Hi đứng lên, xoay người nhìn một chút về phía vầng thái dương lặn ở phía Tây “Ba, trời sắp tối rồi, chúng ta về thôi.” Lâm Thành Đức đứng lên khỏi băng ghế, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi xoay người đi về, Lâm Hạo Hi đi theo bên cạnh ông. Chiều tối ngày hôm sau, sau khi Lâm Hạo Hi tan sở liền trực tiếp đến bệnh viện báo cáo cho Lâm Thành Đức tình hình công ty, Trần Hải Linh thì ngồi ở bên cạnh giường Lâm Thành Đức bóc vỏ nho cho ông. Bên ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa, Lâm Hạo Hi hô một tiếng vào đi. Cánh cửa được tay đẩy vào mở ra, người đứng ngoài cửa là Tống Vũ Huy, cậu mang theo một giỏ hoa quả, trên khuôn mặt thanh tú mang theo vẻ lo lắng. Lâm Hạo Hi vội thả tập văn kiện trên tay xuống, đứng dậy đi tới cửa, nhận lấy giỏ hoa quả trên tay cậu “Vào đi” Tống Vũ Huy gật gật đầu, bước vào bên trong, Lâm Hạo Hi đóng cửa lại, nói với Lâm Thành Đức “Ba, Tiểu Huy đến thăm ba.” Lâm Thành Đức không nhanh không chậm nói “Là ba bảo nó tới.” Lâm Hạo Hi thoáng biến sắc một chút, liếc nhìn về phía Tống Vũ Huy, rồi lại nhìn Lâm Thành Đức hỏi thăm dò “Ba, có chuyện gì?” “Liên quan đến chuyện của hai đứa, hôm nay ta có chuyện muốn thông báo.” Tâm trạng Lâm Hạo Hi rất phức tạp, lúc này hắn thật sự không muốn cùng Lâm Thành Đức xảy ra cãi cọ. Nhưng những lời ngày hôm qua hắn nói với Lâm Thành Đức, không biết ông có nghĩ thông suốt chưa. Trần Hải Linh giật một tờ khăn giấy lau chỗ nước nho dính trên tay, nói “Hạo Hi, Tiểu Huy, hai đứa đừng đứng ở cửa nữa, lại đây ngồi xuống đi.” Lâm Hạo Hi đặt giỏ hoa quả trên bàn trong phòng bệnh, cùng Tống Vũ Huy ngồi trên ghế salong, hắn đã quyết định rồi, lát nữa cho dù Lâm Thành Đức có nói cái gì đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không cực lực phản bác lại. Đầu tiên cứ trấn an tâm trạng của ông đã, không nên làm cho ông bị kích động lần thứ hai. Lâm Thành Đức ngồi dựa vào đầu giường, nhìn hai người bọn họ. “Hôm qua ta đã suy nghĩ cả một buổi tối, có một số việc sớm muộn gì cũng phải giải quyết, giải quyết sớm một chút, đối với mọi người sẽ tốt hơn.” Hai tay Tống Vũ Huy đặt ở trên đầu gối, tinh thần vô cùng căng thẳng, giống như là chờ đợi lời tuyên án cuối cùng. Lâm Thành Đức tầng tầng thở dài một hơi “Ta quyết định sẽ lùi một bước, vì vậy, hai đứa cũng phải lùi một bước.” Lùi một bước? Có nghĩa là sẽ không phản đối nữa sao? “Ba, ý của ba là?” “Ta không phản đối hai đứa ở cùng nhau nữa, nhưng, trước tiên hai đứa phải tách nhau ra một khoảng thời gian.” “Chuyện này…” “Hãy nghe ta nói hết.” Lâm Thành Đức nói “Để Tiểu Huy ra nước ngoài du học, tất cả chi phí ta sẽ bỏ ra. Còn con ở lại trong nước giúp ta quản lý công ty, trong vòng 4 năm, hai đứa không được gặp mặt nhau. Nếu như sau 4 năm, 2 đứa vẫn kiên quyết nhất định phải ở cùng với nhau, ta cũng sẽ không phản đối nữa. Đây là sự nhượng bộ to nhất ta có thể làm.” Bốn năm… Trong mắt Lâm Hạo Hi một mảnh mờ mịt, Tống Vũ Huy len lén nhìn Lâm Hạo Hi bên cạnh một chút. Lâm Thành Đức nhìn Tống Vũ Huy hỏi “Tiểu Huy, cháu cảm thấy đề nghị này có được hay không?” Tống Vũ Huy còn chưa nói, Lâm Hạo Hi cướp lời lên tiếng trước “Ba, bốn năm quá lâu.” “Bốn năm đối với một đời người mà nói, không dài, nếu như con cho rằng tình cảm của con không thể kéo dài qua nổi 4 năm, vậy bây giờ cũng không cần thiết phải lãng phí tuổi thanh xuân cùng với nhau nữa.” Lâm Hạo Hi biết cha mình đã lùi một bước lớn nhất rồi, thế nhưng bắt hắn cùng Tống Vũ Huy phải tách ra tận 4 năm ròng, như vậy có phải quá tàn nhẫn rồi không? Trần Hải Linh nói “Hạo Hi, cha con đã nhượng bộ một bước lớn nhất rồi, con nên đồng ý đi. Tách ra 4 năm, xem như đây là thử thách dành cho hai đứa.” Thử thách? Đúng là một thử thách để kiểm tra tình cảm của cả hai, thế nhưng trên đời này có bao nhiêu cặp đôi chịu được cái thử thách bị chia cắt lâu dài như thế? Cái gọi là thử thách thật ra chỉ là một mưu kế của Lâm Thành Đức, nếu như trong vòng 4 năm này, hai người bọn họ có một người thay lòng, vậy tình yêu này xem như kết thúc, ông cũng chẳng cần thiết phải nhọc lòng chia cắt nữa. Nhưng hiếm khi người ngoan cố như Lâm Thành Đức lại chịu lùi một bước. Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh. “Bá phụ, con đồng ý.” Tống Vũ Huy đột nhiên lên tiếng, hai mắt Lâm Hạo Hi chậm rãi khép lại, hắn muốn tranh cãi nữa, nhưng dường như đã không còn lời nào để tranh cãi được nữa rồi. Lâm Thành Đức nói “Nếu cháu đồng ý, khoảng thời gian này cháu về chuẩn bị cẩn thận, ta sẽ thu xếp hộ chiếu cùng trường học cho cháu, qua tết, cháu sẽ ra nước ngoài.” “Dạ.” Tống Vũ Huy cúi đầu đáp một tiếng. Lâm Thành Đức nhìn về phía Lâm Hạo Hi, trầm giọng hỏi “Hạo Hi, con còn có ý kiến gì nữa không?” Lâm Hạo Hi im lặng một lúc lâu mới nói “Không có.” “Vậy chuyện này cứ quyết định như thế đi, trong vòng 4 năm nay, Tiểu Huy không được trở về nước, cũng không được gặp mặt Hạo Hi, nếu không xem như trái lời ước định, tới lúc đó, ta sẽ không bao giờ chấp nhận hai đứa nữa.” Trên mặt Trần Hải Linh rốt cuộc cũng hiện lên ý cười “Chuyện lần này cuối cùng cũng xem như đã được giải quyết.” Tống Vũ Huy nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Lâm Hạo Hi, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười. Chuyện lần này đúng là đã được giải quyết, hiện tại Lâm Hạo Hi không cần phải lo lắng sự kiên trì của mình sẽ kích động đến sức khỏe của Lâm Thành Đức, cũng không cần phải lo lắng cùng người nhà nháo loạn bất hòa nữa. Thế nhưng, thứ đang chờ đợi bọn họ ở phía trước chính là sự chia cắt suốt 4 năm dài đằng đẵng. Bốn năm sau, Lâm Hạo Hi sẽ 27 tuổi, Tống Vũ Huy 22 tuổi. Nghe ra, tựa hồ cũng không lâu lắm, nhưng một ngày chờ đợi bằng một năm nhung nhớ, chuyện này chính là một sự giày vò đau đớn. Tống Vũ Huy nằm ở trên giường, tựa vào trong lồng ngực Lâm Hạo Hi nói “Ca, em đã nghĩ rồi, chuyện của em với anh không thể toàn bộ để anh gánh chịu được, em cũng có phần. Vì vậy, em muốn với anh chúng ta cùng nhau đối mặt, cùng nhau nỗ lực giành lấy hạnh phúc của chúng ta.” Lâm Hạo Hi xoa xoa đầu cậu “Em không sợ sau 4 năm, anh sẽ thay lòng sao?” Tống Vũ Huy trầm mặc nửa buổi “Em nhớ anh đã từng nói, bí quyết để hai người ở cùng nhau đến bách niên giai lão, chính là sự tin tưởng cùng trách nhiệm.” “Nhớ như thế nào?” Tống Vũ Huy ngẩng đầu lên cùng hắn đối diện “Thật ra, cho dù anh có thay lòng cũng không liên quan đến em.” “Tại sao?” Tống Vũ Huy hạ thấp đầu xuống “Không biết.” Lâm Hạo Hi nâng cằm cậu lên “Em như thế sẽ khiến anh hiểu lầm đấy.” “Hiểu lầm cái gì?” “Hiểu lầm em không để ý đến anh.” Tống Vũ Huy vội vàng giải thích “Không… không có.” “Vậy sao em lại nói cho dù anh có thay lòng cũng không liên quan đến em.” “Không phải ý đó, ý em là, nếu như anh thay lòng đi thích người khác, em cũng sẽ không trách anh.” Lâm Hạo Hi cười cười một hồi “Xem ra, anh phải dạy dỗ lại em mới được.” “Hả?” Không chờ cậu phản ứng lại, Lâm Hạo Hi đã trở mình đè lên cậu, tàn nhẫn mà hôn, cường độ có chút lớn khiến môi Tống Vũ Huy bị cắn đến đau rát. Một nụ hôn sâu qua đi, Lâm Hạo Hi nhìn Tống Vũ Huy vừa bị hôn đến thở không ra hơi, khóe miệng hơi nhếch lên “Em phải nói, cho dù anh có thay lòng đi thích người khác, em cũng sẽ nghĩ tất cả thủ đoạn để đem anh đoạt lại.” Lâm Hạo Hi dẫn dắt cậu nói “Đem những lời anh vừa nói, nói lại một lần đi.” Tống Vũ Huy cùng hắn bốn mắt đối diện nhau, mím mím đôi môi vẫn còn có chút đau rát, nhỏ giọng nói. “Cho dù anh có thay lòng đi thích người khác, em cũng sẽ nghĩ ra tất cả thủ đoạn để đem anh đoạt lại.” “Anh vẫn chưa nghe.” Tống Vũ Huy hơi cao giọng hơn “Cho dù anh có thay lòng đi thích người khác, em cũng sẽ nghĩ ra tất cả thủ đoạn để đem anh đoạt lại.” “Vậy em phải nhớ cho kỹ, Lâm Hạo Hi tất cả đều thuộc về Tống Vũ Huy, em phải cố gắng bảo vệ điều đó, không được dễ dàng từ bỏ.” Hai tay Tống Vũ Huy ôm lấy người hắn, cùng hắn lập thành giao ước “Ừm” “Chỉ còn một tháng, em định làm gì?” Ban đầu vốn dĩ là định trước khi trở lại trường học thì về thăm ông bà nội, ở lại đó 5 ngày, sau đó đi tới Chiết Giang giúp mẹ quản lý nhà hàng. Nhưng giờ tình huống bây giờ không được nữa rồi, chỉ còn có đúng một tháng nữa thôi cậu phải xa rời Lâm Hạo Hi “Anh giúp em sắp xếp đi, em nghe theo lời anh.” “Vậy trước hết em ở lại thành phố G với anh, chờ anh giải quyết xong việc ở công ty, anh sẽ cùng em đến thăm ông bà nội với mẹ em, chuyện em ra nước ngoài cũng nói rõ ràng với bọn họ.” “Được.”