Editor: Poon Phạm Ngồi cùng Cận Kỳ Ngôn ở quầy rượu, Ôn Lương Dụ lưu manh cười, anh không sợ chết trêu chọc. "Kỳ Ngôn, không bằng anh đi theo Vân Thủy Dạng đi, để cho cô ta thỏa mộng làm thiếu phu nhân nhà họ Cận! Hơn nữa, cô ta cũng rất xinh đẹp, đứng cùng anh nhất định giống như một cặp trời sinh. Anh kiên trì đợi Mạch Nhiên, ít nhất phải chờ đợi 5 năm! Trong 5 năm này, anh thật sự phải làm một hòa thượng vô vị sao?" Ngay lập tức, Cận Kỳ Ngôn đen mặt, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng. Tức giận, anh liếc Ôn Lương Dụ một cái. Muốn anh cưới Vân Thủy Dạng, tuyệt đối không thể! Tự cho là mình thông minh, anh còn có thể chịu đựng, nhưng mà, loại thông minh tính toán anh thì tuyệt không được. "Cậu muốn rút cái gân nào? Có bản lĩnh, cậu để cho một người họ Cận khác cưới cô ta đi!" Cận Kỳ Ngôn cầm ly rượu Whisky vừa cay vừa nồng lên uống một ngụm, rồi sau đó, anh đốt một điếu thuốc lá hút. Đôi mắt thâm trầm híp lại, làm cho không người nào có thể nhìn thấu tâm tư của anh. "Anh không đi Milan là đúng, sáng sớm hôm nay, Jimmy đã tuyên bố từ chức, bây giờ bàn giao công việc. Ngày kia, anh và tên khốn kia phải so tài cao thấp trước toàn thể hội đồng quản trị. Nếu như anh đi Milan, anh chạy đi chạy về làm sao kịp? Không cần hỏi, Jimmy và tên khốn Cận Kỳ Hạo kia cùng một phe." "Dám chơi sau lưng tôi, tặng Cận Kỳ Hạo một món quà. Sáng ngày kia, đừng để cho anh ta xuất hiện ở hội đồng quản trị, để cho anh ta nếm thử một chút hậu quả khi dám động đến tôi!" "Mang người của chúng ta theo, đúng! Nếu anh bay chuyến bay quốc tế, mấy ngày nẵ mới trở về, đưa một vài người giúp em theo dõi nhất cử nhất động. Hôm khác, anh ra mặt tìm anh ta nói chuyện. Lỡ như bà nội muốn anh cưới Vân Thủy Dạng..." "Không có lỡ như, tôi sẽ không cưới Vân Thủy Dạng, cô ta và tôi không quan hệ, trước kia đã thế, sau này cũng vậy!" Giọng Cận Kỳ Ngôn rất nghiêm túc, Gương mặt lạnh lùng của anh cũng rất nghiêm túc! "Nhưng trên đời không có gì là hoàn toàn tuyệt đối!" "Cậu còn nhắc tới Vân Thủy Dạng, ngay lập tức cút cho tôi!" Rõ ràng Ôn Lương Dụ đã thấy hai tròng mắt Cận Kỳ Ngôn lóe lên ngọn lửa, nhún vai một cái, anh biết điều ngậm miệng lại. Cận Kỳ Ngôn thích Tiêu Mạch Nhiên, anh biết điều đó!  Tên khốn Cận Kỳ Hạo kia cũng thích Tiêu Mạch Nhiên, anh ta cũng theo đuổi cô, anh cũng biết. Dẫu sao, bọn họ đều cùng nhau lớn lên, bọn họ tương đối hiểu nhau. Anh không hy vọng Kỳ Ngôn đặt tất cả tâm tư lên người Mạch Nhiên, anh thật không muốn chỉ vì một người con gái mà để cho Kỳ Ngôn sa vào nguy hiểm! ~~ Ba đã ngủ, Vân Thủy Dạng cũng chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên, điện thoại di động của cô reo lên. Nhìn thấy là Âu Lập Dương gọi điện thoại tới, Vân Thủy Dạng không muốn nhận. Điện thoại di động reo lên mấy lần, chợt yên tĩnh lại, Vân Thủy Dạng không để ý. Không bao lâu sau, cô nhận được một tin nhắn. Vốn dĩ cô không muốn để ý tới Âu Lập Dương, anh ta gửi tin tức cho cô, nói anh ta biết là ai hãm hại Chính Đông. Rất muốn biết chân tướng, do dự một chút, Vân Thủy Dạng đi ra hành lang gọi điện cho Âu Lập Dương.