Thời gian trôi qua càng lâu, Vân Thủy Dạng càng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt thấm đẫm nước mắt. Cho dù cô rất muốn cảm giác mát mẻ từ người Âu Lập Dương, nhưng cô vẫn còn lý trí, cô vẫn còn giữ được tuyến phòng thủ cuối cùng. Đôi mắt ngập nước di chuyển mấy lần, Vân Thủy Dạng đang suy nghĩ, cô không thể để Âu Lập Dương tùy ý xâm chiếm mình như vậy được. Đột nhiên, Vân Thủy Dạng rất nghe lời, không giãy dụa nữa. Âu Lập Dương cho rằng Vân Thủy Dạng không nhịn được cơn khát nóng mà đầu hàng, nhất thời anh ta cũng mất cảnh giác. Hai tay không bị khóa nữa, Vân Thủy Dạng chủ động ôm cổ Âu Lập Dương. Bàn tay của cô châm lửa trên người anh! Mục tiêu của Âu Lập Dương rất rõ ràng, anh ta muốn Vân Thủy Dạng, cô chủ động, đương nhiên anh ta nhanh chóng bị mê hoặc! Nhận ra Âu Lập Dương thay đổi, Vân Thủy Dạng cảm thấy cơ hội đã tới. Thình lình, cô nhấc chân, đạp thật mạnh vào bộ phận quan trọng của Âu Lập Dương. "A… Đau quá!" "Âu Lập Dương, đau đến chết đi! Đồ hèn hạ vô sỉ, tên khốn kiếp trời đánh!" Vừa tức vừa buồn bực, Âu Lập Dương lửa giận lập lòe trừng mắt nhìn Vân Thủy Dạng gầm thét: "Vân Thủy Dạng, có tin tôi giết chết cô hay không?!" "Đáng đời!" Thật sự rất đau, không hề phòng bị bị Vân Thủy Dạng hung hăng đạp một cái, lập tức Âu Lập Dương không quản Vân Thủy Dạng nữa, anh taquỳ trên giường lo lắng ôm lấy hạ bộ đau đớn của mình. Thấy Âu Lập Dương đau đến không thể vô lễ với cô nữa, Vân Thủy Dạng liền nhanh chóng bò xuống giường. Không để ý đến quần áo lộn xộn của mình, cô che chặt ngực vội vàng chạy đi. "Vân Thủy Dạng, cô chờ đó, trốn được đêm nay cũng không trốn được cả đời, tôi nhất định sẽ giết chết cô!" Do quá đau! Âu Lập Dương thấy Vân Thủy Dạng chạy cũng không có tâm tình nào đuổi theo, anh ta chỉ lo lắng bảo bối của anh ta có bị thương hay không! … Xông vào thang máy, cửa đóng lại, Âu Lập Dương lại không đuổi theo, toàn thân Vân Thủy Dạng không ngăn được từng cơn run rẩy. Một lát sau, cô mới chỉnh lại váy áo. Nóng, cô thật sự nóng quá! Cách xa Âu Lập Dương, nhưng toàn thân cô vẫn thật khó chịu! Vân Thủy Dạng cảm thấy miệng rất khô, cô muốn uống nước đá. ~~~~~~ Cận Kỳ Ngôn đứng ở cửa thang máy chờ, anh muốn lên lầu tìm Vân Thủy Dạng. Nhưng không ngờ, cửa thang máy vừa mở ra, anh đã thấy Vân Thủy Dạng rồi. Sợ Vân Thủy Dạng sẽ chạy, Cận Kỳ Ngôn liền bắt lấy tay cô. Có thể do anh dùng quá nhiều sức, nên Vân Thủy Dạng mất thăng bằng, cả người nhào vào ngực Cận Kỳ Ngôn. Đụng vào Cận Kỳ Ngôn một cái, Vân Thủy Dạng cảm thấy anh thật mát. Theo bản năng, cô ôm thật chặt Cận Kỳ Ngôn, cô còn cọ cọ vào người anh. "Cận Kỳ Ngôn, tôi nóng... Ô ô ô… Tôi thật sự khó chịu, cảm thấy như sắp chết, ô ô ô... Anh mau cứu tôi!" Bị Vân Thủy Dạng ôm chặt, Cận Kỳ Ngôn muốn kéo cô ra nhưng không làm sao kéo ra được. Trong nháy mắt, anh nhíu chặt lông mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nổi lên giông bão. "Đáng chết! Vân Thủy Dạng, ví của tôi đâu? Mau đưa cho tôi!" Quá khó tiếp thu, không kiềm được cơn nóng trên người nữa, dường như Vân Thủy Dạng không hiểu Cận Kỳ Ngôn đang mắng mình, cô không chỉ ôm chặt anh mà bàn tay nhỏ còn rất làm càn, thò vào trong áo của anh. Đúng, chính là loại cảm giác này, cô muốn loại cảm giác mát lạnh này!