Dù tức giận, nhưng Vân Thủy Dạng vẫn biết bản thân muốn làm gì. Sau khi rửa tay, cô vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh. Cô biết mình có lai lịch thấp, họ không thuê người như cô, trong lòng cô cũng có chút khổ sở, nhưng cũng không cảm thấy nó là chuyện gì lớn. Cận Kỳ Ngôn công tư không phân, anh không cho cô đến tập đoàn Hoa Vũ, rõ ràng là đang trả thù cô! Cô không nuốt trôi cục tức này! Tên khốn kiếp Cận Kỳ Ngôn, cô ghét anh ta chết mất! Tốt nhất đừng để cô trông thấy anh ta lần nữa. ~~~~~ Muốn chọn vòng tay cho Hạ Hương Trừng, Vân Thủy Dạng liền đi vào khu trang sức. Đi đến một tiệm trang sức nổi danh, không vừa ý được cái nào, bất ngờ, cô nhìn thấy Ân Lập Dương cũng ở trong tiệm. Trong nháy mắt, Vân Thủy Dạng quay đầu đi, cô không muốn nhìn thấy anh ta. "Thủy Thủy!" Vân Thủy Dạng muốn đi, Âu Lập Dương cũng không cho cô đi. Anh ta lập tức kéo cô lại, còn ôm eo cô rất thân mật. Âu Lập Dương muốn hôn cô, Vân Thủy Dạng liền nhanh nhẹn né tránh, còn dùng sức đẩy anh ta ra. "Âu Lập Dương, anh thả tôi ra, cút!" Vì trong tiệm có không ít nhân viên và khách hàng nhìn bọn họ, nên Vân Thủy Dạng đè nén giọng quát Âu Lập Dương. Cô muốn gỡ tay anh ta ra, nhưng không ngờ anh ta lại càng nắm chặt hơn. "Thủy Thủy, đừng tức giận, em thích cái gì, anh mua cho em. Chờ lát nữa, anh và em đi ăn cơm." Âu Lập Dương hoàn toàn không có ý buông tha Vân Thủy Dạng, anh ta ôm chặt cô hơn, như dán cả người vào người cô. Eo nhỏ mềm mại, lại thêm đang dán trên người anh, tư thế lung linh vô cùng mê người! Vân Thủy Dạng đẹp hơn Lam Tâm Lạc, cô có nét đẹp ngây thơ trong sáng, lại thêm chút dễ thương tự nhiên, nhất là đôi mắt như ngọc trai của cô, đuôi mắt hơi vểnh lên, vừa to vừa sáng, trong veo như thủy tinh... Cơ bản Âu Lập Dương không muốn cho Vân Thủy Dạng chạy thoát! Môi anh đào kiều diễm, giống như muốn người khác lao vào âu yếm! Cái cảm giác mềm mại kia, anh vẫn còn muốn nếm thử. Anh thật muốn hôn Vân Thủy Dạng! Môi của cô rất ngọt, giống như mật hoa, mỹ vị của cô làm anh càng muốn nhiều hơn! "Âu Lập Dương, đồ khốn kiếp! Lưu manh vô sỉ! Tôi không cần anh mua đồ cho tôi, cút xa tôi ra một chút là tôi vui lắm rồi!" Vân Thủy Dạng dùng sức dãy dụa, nhưng mà, cô không đẩy anh ta ra được, cô bị anh ta ôm quá chặt. Sức của cô cũng không phải đối thủ của anh ta. "Thủy Thủy, nháo như vậy được rồi, anh có thể chấp nhận, cũng không so đo với em. Anh dám thề, anh không hề yêu Lam Tâm Lạc, là cô ta quấn lấy anh. Trước đó, anh đã nói cho cô ta biết anh là người đã có bạn gái, là cô ta mặt dày theo đuổi anh. Anh cẩn thận tránh cô ta khắp nơi, nhưng không ngờ cô ta lại vô cùng đê tiện, đặt bẫy anh. Bây giờ, còn muốn anh chịu trách nhiệm. Nếu như anh không chịu trách nhiệm, cô ta liền nháo lên cục cảnh sát, nói rằng anh cưỡng bức cô ta. Thủy Thủy, anh có thể nói một câu, anh chỉ yêu mình em." "Âu Lập Dương, sao anh không đi chết đi? Ra đường chi cho thêm xấu hổ? Anh cho rằng tôi là con nít ba tuổi dễ dụ sao? Tôi không tin anh! Bạn trai tôi là Cận Kỳ Ngôn, anh dám đụng đến tôi thử, xem anh chọc nổi Nhà họ Cận không?" "Cận Kỳ Ngôn là bạn trai của em? Vân Thủy Dạng, nói dối cũng phải có chừng mực nha! Ầy, Cận Kỳ Ngôn linh thật, vừa nhắc đã đến, xem anh ta có để ý em không."